Chương 39

Tô Tịch Nguyệt đi tới cửa thư phòng, liền cứng đờ.

Trong thư phòng, Tô Lạc Trần đang cầm một bức tranh cuộn không biết đang xem cái gì.

Nhìn thấy Tô Lạc Trần một khắc kia, Tô Tịch Nguyệt mũi vẫn chua xót, hốc mắt trong nháy mắt liền ướt.

Trần nhi của nàng a, nàng kiếp trước đau đớn nhất, cũng là tội nghiệt sâu nhất của nàng!

Tô Lạc Trần một hồi lâu mới nhìn thấy Tô Tịch Nguyệt đứng ở cửa, nhất thời như kinh hãi mạnh mẽ đứng lên.

Tô Tịch Nguyệt phục hồi tinh thần lại, đi vào phòng.

"Tỷ tỷ... Sao tỷ tỷ lại ở đây? " - Tô Lạc Trần khẩn trương nhìn Tô Tịch Nguyệt, không cẩn thận đυ.ng phải bức tranh trên bàn.

Bức tranh kia rơi xuống đất, Tô Lạc Trần vội vàng cúi người nhặt, lại bị Tô Tịch Nguyệt đoạt trước nhặt lên.

Tô Tịch Nguyệt nhìn người trên bức tranh kia, trong con ngươi ướŧ áŧ tràn đầy động dung: "Bức tranh này là ta! "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Trần đỏ lên, một phen đoạt lấy bức tranh kia giấu ở phía sau: "Ai nói ta vẽ là tỷ tỷ, ta vẽ chính là mẫu thân. "

" Nhưng người trong bức tranh có nốt ruồi nước mắt. " - Tô Tịch Nguyệt nở nụ cười, chỉ chỉ khóe mắt mình.

Sắc mặt Tô Lạc Trần càng đỏ lên, vội vàng xoay người cuộn lại bức tranh kia.



Chờ hắn cuốn xong, Tô Tịch Nguyệt liền đem bức tranh kia cầm tới: "Đây là lễ vật tặng cho ta? "

Tô Lạc Trần muốn cướp về, nhưng nhìn thấy hỉ phục đỏ tươi trên người nàng rốt cuộc không cướp lại .

Tô Tịch Nguyệt lại mở bức tranh ra, nhìn kỹ hồi lâu: "Vẽ rất đẹp, tỷ tỷ rất thích. "

Nàng chưa bao giờ biết thì ra Trần nhi của nàng biết vẽ như vậy, cũng chưa bao giờ biết Trần nhi có một bức tranh muốn tặng cho nàng, kiếp trước rốt cuộc nàng đã bỏ lỡ bao nhiêu điều tốt đẹp.

Tô Lạc Trần hơi sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới tỷ tỷ sẽ khen ngợi mình, không được tự nhiên kiêu ngạo nói: "Vốn cũng không phải tặng cho tỷ tỷ, bất quá nếu tỷ tỷ thích, vậy thì đưa cho tỷ tỷ là được rồi. "

" Trần Nhi..." - Tô Tịch Nguyệt ngồi xổm xuống, trìu mến vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của hắn.

Trần nhi và nàng thật sự rất giống nhau, hai chị em như chung khuôn mặt, giống như một khuôn mẫu khắc ra, bọn họ đều giống mẫu thân. Kiếp trước lúc hắn chết mới mười tuổi, nàng căn bản không dám tưởng tượng trước khi hắn chết đều bị tra tấn như thế nào.

Nghĩ đến kiếp trước hắn chịu những tội lỗi kia, Tô Tịch Nguyệt thoáng cái liền đỏ mắt: "Cám ơn Trần nhi . "

Cảm ơn Trần nhi đã trở lại với nàng ! Cảm ơn ngươi đã cho ta một cơ hội để chuộc tội! Kiếp này ta sẽ không bao giờ làm mất ngươi nữa!

Thấy bộ dạng muốn khóc của cô, Tô Lạc Trần có chút đau lòng: "Có phải Tô Mạn Vân cướp hôn sự của tỷ tỷ cho nên tỷ tỷ không vui phải không ? "

Trong thanh âm non nớt tràn đầy thân thiết, làm cho trái tim lạnh như băng của Tô Tịch Nguyệt giống như bị ánh mặt trời ấm áp vây quanh, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên , nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn : " Trần nhi lại biết sao ? "

Tô Lạc Trần không muốn bị tỷ tỷ coi như đứa nhỏ, nhồi nhét cổ nói: "Ta biết, bọn họ nói phu quân của tỷ bị Tô Mạn Vân cướp đi, bất quá nếu hắn ta thật sự bị Tô Mạn Vân cướp đi, vậy chứng minh hắn ta không phải là phu quân tốt! "