Chương 40: Tỷ Phu

Mũi Tô Tịch Nguyệt càng chua xót, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Trần Nhi nói rất đúng, hắn không phải là phu quân tốt. "

Vòng tay ấm áp khiến thân thể Tô Lạc Trần cứng ngắc, hồi lâu hắn mới đưa tay trấn an vỗ vỗ Tô Tịch Nguyệt : "Vậy thì đừng gả cho hắn ta ! Cùng lắm thì ta sẽ nuôi tỷ tỷ ! "

Một câu nói trong nháy mắt khiến Tô Tịch Nguyệt rơi lệ, cô gắt gao vòng tay ôm chặt Tô Lạc Trần: "Đây chính là Trần nhi nói, về sau không thể ghét bỏ tỷ tỷ . "

" Không ghét... " - Tô Lạc Trần bị ôm đến thở không nổi, bất quá vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Tô Tịch Nguyệt kiên định cam đoan.

Nước mắt Tô Tịch Nguyệt rốt cuộc không khống chế được mà rơi xuống.

Trần nhi của nàng a, trên thế giới này Trần nhi là người thân cận nhất , tổt nhất. Kiếp trước nàng rốt cuộc là bị cái gì che lòng, dĩ nhiên lạnh nhạt đối đãi hắn như vậy!

Nếu như nàng lạnh nhạt có thể làm cho hắn miễn trừ hãm hại còn chưa tính, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn là hại hắn!

Tô Tịch Nguyệt không dám nghĩ kiếp trước hắn bị tra tấn cùng thương tổn, chỉ cần vừa nghĩ tới nàng liền hận không thể gϊếŧ chết Tô Mạn Vân một trăm lần.

Cho dù là vì Trần Nhi, nàng cũng muốn Tô Mạn Vân không được chết dễ dàng!

Tô Lạc Trần nằm sấp trên vai Tô Tịch Nguyệt, rối rắm thật lâu, vẫn nhỏ giọng nói: "Bức tranh kia. Nó được vẽ cho tỷ tỷ. "

Kỳ thật, bức tranh này hắn đã vẽ từ lâu, là muốn tặng cho tỷ tỷ thêm lễ trang điểm, nhưng hắn vẫn là không đưa ra ngoài.



Tô Tịch Nguyệt rốt cục buông hắn ra, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhút ních của hắn: "Tỷ đã sớm biết, mẫu thân lại không có nốt ruồi. "

Tô Lạc Trần vốn có chút thẹn thùng, nhưng khi nhìn thấy nước mắt trên mặt tỷ tỷ, cũng không để ý đến thẹn thùng đưa tay lau mặt cho Tô Tịch Nguyệt : "Vậy Tỷ đừng khóc, nếu hắn ta chọn Tô Mạn Vân không chọn tỷ, đó chính là hắn ta không có ánh mắt! "

Rốt cục, Tô Tịch Nguyệt rơi nước mắt cười, lau nước mắt: "Không có ánh mắt thì không cần, hắn thích Tô Mạn Vân, vậy ta liền đem hắn đưa cho Tô Mạn Vân, ta lại chọn một cái nữa. "

" Ai?" - Tô Lạc Trần vẻ mặt ngốc nghếch. Hắn lại có tỷ phu mới nhanh như vậy sao?

Tô Tịch Nguyệt nở nụ cười: "Ngự Vương Phượng Khanh Tuyệt, hoàng thúc của Phượng Dụ Thành . "

Con ngươi Tô Lạc Trần chợt sáng lên, có chút kích động: "Ta biết hắn, hắn đánh giặc rất lợi hại! "

Nhìn trong mắt Trần nhi tràn đầy sao, Tô Tịch Nguyệt nhướng mày: " Trần nhi thích hắn? "

Tô Lạc Trần gật gật đầu, nghĩ đến cái gì lại nói: "Chỉ cần hắn đối tốt với tỷ tỷ , ta liền thích. "

Tô Tịch Nguyệt vừa mới dừng lại nước mắt, trong nháy mắt lại bốc ra. Đệ đệ ngốc nghếch của nàng làm sao có thể tốt như vậy!

Nhìn hai tỷ đệ tâm sự hữu ái, Tô Tịch Nguyệt cao hứng thiếu chút nữa lau nước mắt: "Quận chúa, nên dùng bữa, có muốn bày cơm ở Vong Trần Uyển hay không? "

Quận chúa cùng Tiểu thiếu gia khó có được trò chuyện tốt như vậy, dứt khoát cũng đừng trở về Phúc Tịnh Uyển, để cho tên hại người kia quỳ thêm mấy canh giờ là được rồi.