Chương 47

Đem người tiễn đi, Tô Duệ cùng Tô Tịch Nguyệt cùng nhau ra Khỏi Tích Vân Uyển.

"Tổ phụ làm sao lại đến? "

" Là Trần Nhi tìm ta đến, nghe nói hôm nay ngươi bồi Trần Nhi ăn cơm. " - Tô Duệ rất là vui mừng, hai tỷ đệ này cuối cùng cũng có bộ dáng hai tỷ đệ nên có.

Tô Tịch Nguyệt vẻ mặt hổ thẹn: "Đúng vậy, trước kia thời gian ở bên Trần nhi quá ít, cũng quá xem nhẹ Trần nhi, người làm tỷ tỷ này quả thật không xứng đáng làm tỷ tỷ. "

Có thể nhìn ra sự thay đổi của Tô Tịch Nguyệt , Tô Duệ cười an ủi: "Sau này không phải còn rất nhiều thời gian sao, ngày sau còn dài."

Tô Tịch Nguyệt nhìn Tô Duệ nở nụ cười: "Đúng vậy, ngày sau còn một đoạn đường dài. "

Kiếp này nàng có thời gian rất dài để bù đắp làm bạn với Trần Nhi.

Tô Duệ đưa Tô Tịch Nguyệt đến trước cửa Phúc Tịnh Uyển, mới nói: "Người tạm thời đặt ở Khách Uyển, bất quá ngươi vẫn phải cẩn thận, chỉ sợ bên kia không từ bỏ ý định. "

Trong mắt Tô Tịch Nguyệt hiện lên một tia tinh quang: "Tổ phụ yên tâm, ta sẽ cẩn thận. "

Vừa rồi nàng bảo Tô Mạn Vân đi Khách Uyển cũng có tâm tư thăm dò nàng ta , mặc dù để cho nàng ta đi Khách Uyển, nàng ta đều sống chết muốn ở lại Quốc công phủ, chứng minh suy đoán của nàng với bên kia không sai.



Mục đích lúc trước nàng ta nháo ra là vì ở lại Quốc công phủ, nếu vị kia trong cung đều có phái người đến, chỉ sợ đây không phải là ý tứ một mình Tô Mạn Vân, mà là ý tứ của Phượng Dụ Thành cùng vị trong cung kia.

Bọn họ quả nhiên vẫn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng, bất quá nàng cũng không sợ, nàng ngược lại muốn nhìn xem bọn họ còn có thủ đoạn gì có thể đùa giỡn!

.........

Khách Uyển.

Tô Mạn Vân xác định ở lại Quốc công phủ, Phan ma ma cho dù muốn lưu lại hầu hạ, cũng phải trở về xin chỉ thị.

Chờ Phan ma ma vừa đi, Diêu thị liền bất mãn lẩm bẩm nói: "Lão gia tử này cũng quá thể thiên vị, rõ ràng ngươi cũng là Tiểu thư Quốc công phủ, dựa vào cái gì để cho ngươi ở Khách Uyển a! "

Diêu thị vừa nói ra lời này, Tô Mạn Vân liền lạnh lùng liếc nàng một cái.

Diêu thị nhất thời chột dạ mím môi nói: "Ta còn không phải là đau lòng ngươi. "

Tô Mạn Vân sắc mặt trắng bệch, vô lực tựa vào gối nghiêng.

Thấy Tô Mạn Vân không thoải mái, Diêu thị lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ? "



Tô Mạn Vân lắc lắc đầu, lúc trước quỳ quá lâu, động thai khí là thật.

Tô Tịch Nguyệt thật là ngoan độc, cố ý ép nàng quỳ lâu như vậy, cũng may nàng giả bộ ngất xỉu, nếu không đứa nhỏ này có lẽ thật sự sẽ không giữ được.

Tô Mạn Vân sờ sờ bụng mình, hiện giờ đứa nhỏ này chính là toàn bộ hy vọng của nàng, cho nên vô luận như thế nào cũng phải bảo trụ đứa nhỏ này.

Diêu thị thấy sắc mặt nàng trắng bệch như vậy, vừa đau lòng, vừa giận dữ không tranh giành: "Ngươi nói ngươi thật vất vả mới vào Thành vương phủ, còn mang cốt nhục Thành vương, không muốn hảo hảo bắt lấy tâm thành vương, trở về chịu tội này làm cái gì? "

" Ngươi thì biết gì?" - Tô Mạn Vân âm lệ híp mắt: "Tô Tịch Nguyệt nhất định phải gả cho Phượng Dụ Thành! "

Diêu thị hơi kinh hãi, thật cẩn thận hỏi: "Đây là ý tứ của Thành vương? "

Tô Mạn Vân rũ mắt xuống, không trả lời Diêu thị.

Về Quốc công phủ chính là ý tứ của Phượng Dụ Thành, nghĩ đến hôm nay Phượng Dụ Thành ở trên xe ngựa nói với nàng, đáy mắt Tô Mạn Vân liền tràn đầy bắt buộc phải có.

Nàng muốn vào Thành vương phủ, muốn làm Thành vương phi,Muốn làm hoàng hậu tương lai, như vậy căn nguyên của tất cả những chuyện này liền ở trên người Tô Tịch Nguyệt!

Tô Tịch Nguyệt cái bàn đạp này nàng phải đạp chắc!