Chương 1

Chương 1

Bên trong hoa viên, Tô Kỳ đang ngồi nhìn Phó Trường Phong trò chuyện vui vẻ với một Omega mà hắn mới quen biết.

Không, chính xác mà nói không phải trò chuyện với nhau vui vẻ, mà là vị Omega kia đang cực kỳ hứng thú nói về chuyện mới xảy ra gần đây, còn Phó Trường Phong thì ngồi nghịch tay Tô Kỳ.

Cảm giác bị hắn nắn bóp ngón tay rất kỳ quái, Tô Kỳ khắc chế du͙© vọиɠ muốn rút ngón tay về, cúi đầu yên lặng cố gắng nghe tiếp.

“A…Đúng rồi, không ngại cho tôi hỏi một chút, vị này là ai vậy?”

Omega nhỏ đối diện nhìn Tô Kỳ bằng ánh mắt cảnh giác, sau đó cậu ta cười ôn nhu với Phó Trường Phong, góc độ cúi mặt và độ nhếch của khóe miệng đều gãi đúng chỗ ngứa của người khác.

Nhưng bị chú ý đến trong lúc này thật không phải chuyện tốt, Tô Kỳ không khỏi cảm thán.

Từ lúc mới bắt đầu, Tô Kỳ đã ngồi bên cạnh Phó Trường Phong rồi, ánh mắt của Omega nhỏ đối diện luôn treo trên người hắn, cũng không thèm liếc sang bên cạnh một cái.

Tô Kỳ nhẹ nhàng rút tay nhưng lại bị Phó Trường Phong nắm chặt không bỏ.

“Bạn của tôi, Tô Kỳ.”

Đầu Phó Trường Phong cũng chưa thèm nâng, hắn dùng đầu ngón tay miêu tả ngón tay Tô Kỳ từ đầu đến chân.

Khóe miệng Omega cương cứng, cậu ta ngắm mắt Tô Kỳ, trong mắt cậu ta tràn đầy sự khinh thường, sau đó cẩn thận thu lại rồi lộ ra nụ cười hoạt bát.

“Thì ra vị này là Tô Thiếu, hôm nay là ngày lễ tình nhân, Tô thiếu không đi dạo với Omega của mình sao?”

Cậu cũng muốn lắm, nhưng lại bị Phó Trường Phong ép đến đây ngồi.

Tô Kỳ cười cười, đang muốn nói vài câu cho qua thì đột nhiên người bên cạnh mở miệng trào phúng.

“Liên quan gì đến cậu.”

Khóe miệng Phó Trường Phong gợi lên một độ cong nhỏ, hắn hơi ngẩng đầu, trong mắt mang theo sự lãnh đạm.

“Cậu ấy đi với ai thì liên quan gì đến cậu.”

Omega lộ ra vẻ mặt bối rối, cậu ta vô thố nhìn Phó Trường Phong, rồi có chút khẩn trương nhìn Tô Kỳ.

“Xin lỗi Tô thiếu, là tôi hỏi nhiều rồi.”

“Không sao.”

Tô Kỳ hảo hữu cười một cái, tuy rằng cậu là bạn từ nhỏ trên danh nghĩa của Phó Trường Phong, nhưng trên thực tế mọi người đều biết cậu chỉ là một người hầu theo sau hắn từ nhỏ mà thôi, đối tượng hẹn hò của Phó Trường Phong chướng mắt cậu cũng là chuyện bình thường.

Ngón tay đang vuốt ve tay Tô Kỳ dần hướng lên trên, hắn cào nhẹ lòng bàn tay cậu khiến Tô Kỳ co rúm lại không thể khống chế động tác của mình.

“Vậy là tốt rồi.”

Omega đối diện thở phào, cậu ta nhìn về phía Phó Trường Phong, trong mắt lộ ra sự sung sướиɠ.

“Chúng ta xuống lầu đi dạo được không? Tô thiếu cũng có thể đi cùng.”

“Không được.”

Phó Trường Phong lên tiếng, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay Tô Kỳ rồi đứng lên.

“Tôi mệt rồi, về thôi.”

“Tôi đi cùng anh.”

Omega nhỏ có chút kinh hoảng, cậu ta nhanh chóng mỉm cười nói.

“Chúng ta về nghỉ ngơi trước, lần sau lại đến cũng được.”

“Không có lần sau.”

Phó Trường Phong cười cười nhìn Omgea nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn cười trong buổi hẹn này.

“Chúng ta không cần gặp lại.”

“Trường Phong.”

Omega phía sau hoảng loạn kêu lên.

“Trường Phong!”

Tô Kỳ bị Phó Trường Phong kéo đến phi hành khí, phi hành khí bay lên một cách vững vàng bỏ lại hoa viên phía sau.

Cậu nhìn Phó Trường Phong, sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc thì lập tức nói lảng sang chuyện khác.

“Ngày mai phải khai giảng rồi, thiếu gia có gì cần chuẩn bị không?”