Chương 2

Máy bay đang ở chế độ lái tự động, Phó Trường Phong dừng lại vuốt ve tay cậu, híp mắt: “Cậu gọi tôi là gì?"

“Trường Phong.” Tô Kỳ thông minh nói lại:" Phía dưới có cửa hàng, muốn đi xem không?”

Phó Trường Phong nhìn cậu, thản nhiên liếc xuống: "Không. Nếu cậu muốn thì đi.”

Tô Kỳ cuối cùng vẫn đi, cậu không có nhu cầu gì với bản thân, cậu là sợ Phó Trường Phong đến lúc đó lại quên cái gì, lấy mượn danh nghĩa quấy rối cậu.

“Người đó thật ra là bạn chí cốt của tôi.” Phó Trường Phong cầm đá năng lượng trong tay khoác lên bả vai Tô Kỳ, cười như một con hồ ly: “Nhờ có cậu, nếu không tôi bỏ lỡ mất rồi.”

Hắn kề sát vai Tô Kỳ, chóp mũi áp sát lên gáy cậu: "Hiền thế, nếu cậu là Omega, tôi nhất định sẽ muốn cậu đấy.”

Cảm giác áp bách mãnh liệt từ trên người Alpha mạnh mẽ tản mát ra, cả người Tô Kỳ căng thẳng, một cơn rùng mình yếu ớt dâng lên sống lưng, cảm giác sau gáy bị áp sát tới gần làm cho cậu bản năng muốn thoát đi, Tô Kỳ mạnh mẽ kìm nén khủng hoảng của mình xuống, tự nhiên đẩy Phó Trường Phong ra: "Đáng tiếc là tôi không phải, cho nên không hưởng được phúc này rồi.”

"Đáng tiếc thật đấy.” Phó Trường Phong thở dài một tiếng, vùi đầu vào bờ vai cậu cọ cọ: "Cậu đẹp như thế, nếu là Omega, tôi nhất định sẽ nhốt cậu ở nhà, không cho đi đâu hết."

Cơ thể Tô Kỳ càng căng thẳng.

Phó Trường Phong đột nhiên cười: "Đùa thôi.”

Răng nanh theo động tác hé miệng nhẹ của hắn chợt lóe lên, trong lòng Tô Kỳ hơi ớn lạnh, cậu đẩy Phó Trường Phong ra, nhắc nhở: "Có người đang nhìn đấy.”

“Ai chứ?” Phó Trường Phong nhướng mày, thân thể quá cao bởi vì tư thế có vẻ hơi kỳ lạ, hắn chậm rãi ngồi thẳng người, đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu Tô Kỳ: "Thấp như này, thật không ra dáng là một Alpha."

Người đã rời đi, Tô Kỳ đứng sau lưng tim đập thình thịch, khi Phó Trường Phong quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, lúc này mới miễn cưỡng kìm nén sự bối rối trong lòng xuống theo.

Tô Kỳ được chọn vào năm Phó Trường Phong mười tuổi.

Cậu và những tiểu thiếu gia quý tộc khác cùng nhau được đưa vào biệt phủ nhà họ Phó, gặp được vị thiếu niên cao cao tại thượng này trong sự lộng lẫy của vàng bạc châu báu.

Vẻ mặt người thiếu niên tăm, trông có vẻ không vui lắm, Phó tướng quân cúi người nhỏ giọng nói với hắn vài câu, thiếu niên chợt không quá vui vẻ ngẩng mặt lên.

Rõ ràng là tuổi còn rất nhỏ, nhưng hắn lại có một khuôn mặt rẩt tinh xảo, giống như là đất sét được tỉ mỉ đắp nặn qua, cái nhíu mày bất chợt không kiên nhẫn ở trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tinh xảo như vậy.

Hắn thản nhiên nhìn lướt qua, sau đó nhìn trúng Tô Kỳ ở giữa đám người.

Chính là cậu.

Từ đó về sau, Tô Kỳ tám tuổi chợt đi theo bên người Phó Trường Phong, lấy thân phận tùy thị bên người hắn làm bạn với hắn cho tới bây giờ.



“Gần đây con khoẻ không?”

Trên hình ảnh ba chiều, mẹ Tô Kỳ dịu dàng ngồi trước giường, cười với cậu.

“Con khỏe lắm, thưa mẹ.” Tô Kỳ hờ hững gật đầu, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

“Tiểu Kỳ à.” Tô Nhã thở dài:" Có phải con vẫn trách mẹ không?”

“Không, thưa mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”

Tô Nhã im lặng một hồi, vẫn bỏ qua đề tài này: "Mẹ đã phái người đưa chất ức chế Omega đến cho con rồi, thời kỳ động dục của con sắp tới, trong khoảng thời gian gần đây vẫn nên chú ý vào, cẩn thận đừng để bị phát hiện.”

“Con biết rồi, thưa mẹ.” Tô Kỳ đáp lại, nói lời tạm biệt Tô Nhã, chờ bà muốn nói lại thôi cúp máy, lúc này mới mệt mỏi nằm trên giường.

Thời gian động dục của cậu đang đến gần.