Chương 3

Điều này cũng có nghĩa là, thân thể của cậu đã gần như trưởng thành, nếu cậu sơ hở một chút sẽ bị Alpha phát cuồng đánh dấu hoàn toàn.

Tô Kỳ trở mình.

Cậu thật sự không biết, cậu nên như thế nào mới có thể an toàn trong thời kỳ động dục khi luôn ở dưới mí mắt của Phó Trường Phong, có thể hợp tình hợp lý thừa cơ hội tiêm chất ức chế vào người mà không bị phát hiện.

Nếu bị Phó Trường Phong biết cậu là Omega thì…

Nghĩ đến hành vi gần đây của Phó Trường Phong càng ngày càng không biết kiềm chế, Tô Kỳ nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.

Tình cảnh của nhà họ Tô cũng không tốt như vẻ bề ngoài. Cho dù đã có nhà họ Phó cung cấp tài nguyên, nhà họ Tô vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài an ổn.

Dù sao sự thật ba Tô trong vấn đề kinh doanh cũng khiến người ta giận sôi máy.

Nếu như không phải Tô Kỳ bất ngờ được chọn trở thành người hầu của Phó Trường Phong, thì nhà họ Tô đã chống đỡ không nổi từ mấy năm trước rồi, hoàn toàn bị xóa tên khỏi giới quý tộc trên tinh cầu Ryan.

Nhà họ Tô cần Tô Kỳ làm người hầu tốt của Phó Trường Phong, cần tài nguyên của nhà họ Phó cung cấp để duy trì phần phú quý giật gấu vá vai này, mà nhà họ Phó thì... cần chính là một Alpha có thể luôn luôn đi theo bên cạnh Phó Trường Phong.

Phó Trường Phong là Alpha, là một Alpha cấp cao nhất, có năng lực và thân thể cực kỳ xuất chúng, hắn nhất định đi theo con đường của nhà họ Phó, trở thành quan chỉ huy của đế quốc, thứ hắn cần, cũng là một sĩ quan phụ tá Alpha được bồi dưỡng từ nhỏ, có thể tuyệt đối trung thành với hắn.

Mà Tô Kỳ, thì lại phân hóa thành một gã Omega.

Một Omega thì sẽ là một phế vật vô dụng đối với nhà họ Phó.

Ngày có kết quả giám định của Tô Kỳ, Tô Nhã cầm báo cáo của cậu khóc ròng rã cho tới trưa, buổi chiều chợt mang hai con mắt sưng thành hạch đào đi tới bên người Tô Kỳ.

“Tiểu Kỳ, nhà họ Tô cần một Alpha.”

Cứ như vậy, Tô Kỳ phân hóa thành Omega bị bóp méo kết quả phân hóa, tờ giấy chẩn đoán Alpha giả mạo chợt được truyền tới thiết bị đầu cuối của nhà họ Phó vào cùng một ngày.

Tô Kỳ nhắm hai mắt, cảm thấy mệt mỏi và hận cái cuộc sống phải giả vờ suốt ngày này.

Một Omega, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu rèn luyện mới có thể thành công đứng ở thân là đỉnh cấp Alpha trước mặt Phó Trường Phong chứ.

Cửa phòng bị gõ vang, Tô Kỳ mạnh mẽ ngồi dậy, cậu khoác quần áo đi tới trước cửa, sự cảnh giác trong mắt đã được ngụy trang ngay khi cậu mở cửa ra.

“Trường Phong?”

Là giọng nói mềm mại vô hại của Tô Kỳ.

"Cậu quên xuống lầu uống thuốc dinh dưỡng." Phó Trường Phong đứng ở trước cửa, trong tay giơ một ly chất lỏng trắng sữa lên, hắn cong khóe môi, rõ ràng là động tác nhẹ nhàng, khi hắn làm ra lại có vẻ cực kỳ áp bức: "Tôi đưa tới cho cậu.”

Đúng mà muộn hơn thường lệ không đến năm phút…

Sau lưng Tô Kỳ hơi phát lạnh. Cậu mím môi, đưa tay nhận lấy ly: "Cảm ơn.”

Trong ly đương nhiên không phải là thuốc dinh dưỡng, Phó Trường Phong bưng tới cho cậu chính là thuốc bổ sung dinh dưỡng và thể lực đặc biệt cho trường quân đội.

Vì có thể thuận lợi đuổi kịp tiến độ của trường quân đội, mỗi tối Tô Kỳ đều phải uống một chén thuốc bổ sung dinh dưỡng, cố gắng bổ sung chất dinh dưỡng, duy trì cường độ huấn luyện.

Ngón tay bị móc nhẹ một cái, như là bị một mảnh lông vũ lướt qua, tay Tô Kỳ run lên, suýt nữa đánh rơi cái ly thuốc.

“Cẩn thận.” Lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay Tô Kỳ, khóe miệng Phó Trường Phong nhếch lên: “Mệt mỏi quá à?”