Chương 4

“... Phải.” Tô Kỳ tránh ra: “Buổi sáng không nghỉ ngơi tốt lắm.”

Phó Trường Phong vừa vặn buông tay ra, để cho cậu cầm cái ly đi. Hắn nhìn chăn bị Tô Kỳ nắm trước ngực, đột nhiên nở nụ cười: "Không uống sao?”

Rõ ràng là lời nói rất bình thường, nhưng khi từ miệng hắn nói ra lại có vẻ rất kỳ lạ.

Tô Kỳ im lặng một chút, dứt khoát uống một hơi cạn sạch sữa trong ly.

Chất lỏng từng chút từng chút biến mất khỏi ly, bởi vì uống quá nhanh, Tô Kỳ hơi sặc, dấu vết sữa trắng dính lại ở khóe miệng, tôn lên cánh môi màu hồng nhạt của cậu, không hiểu sao có vài phần da^ʍ mỹ.

Cậu lấy mu bàn tay lau khóe miệng, dấu vết màu trắng sữa bị cậu lau sạch, cánh môi lại bị ép hơi đỏ bừng. Tô Kỳ nắm chặt cái ly trong tay, lông mi khẽ run: "... Uống xong rồi.”

Ánh mắt người đối diện càn rỡ đảo qua mặt Tô Kỳ, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ bừng của cậu. Ý cười của Phó Trường Phong càng lúc càng rõ ràng, ngón tay hắn siết chặt, lại lặng lẽ buông ra. Hắn mỉm cười, như chỉ đơn thuần nhắc nhở Tô Kỳ uống thuốc dinh dưỡng, tự nhiên thu hồi ánh mắt: "Mơ đẹp nhé.”

Chờ đóng cửa lại, trái tim căng thẳng của Tô Kỳ mới thoáng trầm tĩnh lại, cậu lui về phía sau một bước, lúc này mới phát hiện ngón tay cầm ly rượu của mình đã hơi trắng bệch, cậu tiện tay đặt ly rượu lên tủ đầu giường bên cạnh, cả người tê liệt ngồi ở trên giường.

Cậu và Phó Trường Phong học ở trường quân đội đệ nhất đế quốc.

Bản thân trường quân đội đệ nhất đế quốc ở đế quốc đã có địa vị vượt quá tầm thường, do quân bộ trực tiếp tiếp quản, mà ở mười mấy năm trước, trong cuộc chiến tranh với trùng tộc, trường quân đội đệ nhất đế quốc càng thể hiện ra thực lực siêu cường cùng với năng lực bồi dưỡng nhân tài, vì chiến trường mà cung cấp nhân tài không ngừng, bảo vệ hòa bình đế quốc.

Hiện giờ quân bộ từ trong cuộc chiến tranh đó thăng lên không ít tướng lĩnh đều xuất thân từ trường quân đội đệ nhất đế quốc, ba của Phó Trường Phong, Phó tướng quân hiện giờ cũng từng là học sinh của trường này.

Mặc dù Trùng tộc đã bại trận trong trận chiến cuối cùng, đế quốc an ổn mười mấy năm, nhưng ai cũng không dám nói bọn họ sẽ không ngóc đầu trở lại, trong bầu không khí toàn dân đều chiến, trường quân đội đệ nhất đế quốc lấp lánh tỏa sáng ở đế quốc, là mục tiêu phấn đấu cả đời của vô số người.

Mà Tô Kỳ, đương nhiên cũng là 1 trong vô số người này.

Cậu có thể vào trường học này, chẳng qua là nhờ có một phong thư đề cử của Phó tướng quân, khiến cậu đến sớm hơn hai năm, tiến vào học phủ thần thánh mà từ nhỏ đã từng mơ ước qua.

Mà chênh lệch giữa bản thân cậu và Phó Trường Phong, cũng giống như biệt thự đặc biệt ưu tú của trường quân đội vốn nên do Phó Trường Phong độc hưởng và ký túc xá hai người được chia cho cậu, một người ở đầu, một người ở đuôi.



Đế quốc trải qua mấy trăm năm phát triển, pheromone mà Alpha và Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau nếu họ không làm đúng cũng đã được cải thiện tương ứng, địa vị của hai giới tính này cũng không cách xa, trong đó rõ ràng nhất chính là tại trường quân đội đệ nhất đệ nhất, đồng dạng thiết lập có Omega trị liệu hệ, ngoại trừ hai hệ chỉ huy và cơ giáp không thể bị Pheromone ảnh hưởng hệ phân biệt, những chuyên ngành cũng ủng hộ sự học hỏi của Omega.

Tô Kỳ và Phó Trường Phong đều là hệ chỉ huy, nhưng Phó Trường Phong xuất phát từ nhu cầu gia tộc và năng lực cá nhân, còn Tô Kỳ thì không có lựa chọn nào khác.

Nếu như muốn chính cậu lựa chọn, cậu đại khái sẽ đi học tập cơ giáp chế tạo, cũng không phải cảm thấy hệ chỉ huy không tốt, nhưng thân phận thật sự vốn là Omega, cậu sẽ không cứng rắn đi khiêu chiến quyền uy được.