Chương 5

“A…”

Giang Vân Thư hiếm khi có trạng thái mất tập trung trong khi làm việc như vậy.

Lúc này cậu có chút lúng túng cùng ngây ngốc.

Do cậu mải mê suy nghĩ đến chuyện không đâu trong lúc làm việc nên không nghe rõ ông chủ vừa nói gì.

Có thật là một trợ lý hoàn hảo hay không đây!!

“Qua bên kia.”

Cũng may là Lãnh Trạc không nói gì thêm mà chỉ đi về phía khu vực nghỉ ngơi.

Giang Vân Thư vừa đi theo anh vừa cho rằng anh cảm thấy khó chịu sau khi đã uống khá nhiều rượu. Khi hai người đi đến khu vực nghỉ ngơi, lại có mấy người đi tới bắt chuyện, lần này Giang Vân Thư chú tâm hơn, cùng ông chủ của mình tiếp chuyện xã giao với mọi người.

Ngồi được một lúc, Lãnh Trạc đứng dậy chào tạm biệt với Chu tổng, cách đó không xa là Tần tổng của Thuận Long đang nâng ly hướng về phía bọn họ: “Lãnh tổng, hẹn ngày mai gặp ở Vạn Hồng Hiên!”

Giang Vân Thư: Sao mà… giống như cố ý nói cho ai đó nghe thấy vậy?”

Cậu liếc nhìn thì thấy biểu cảm trên mặt Chu tổng như có vẻ tức giận, không biết là do say rượu hay vì bị Tần tổng chọc tức.

Vừa mới lên xe, Giang Vân Thư cầm lấy cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn từ trước và đưa cho anh: “Lãnh tiên sinh, uống cho ấm bụng.”

Lãnh Trạc nhìn chiếc cốc giữ nhiệt trước mặt rồi đưa tay nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào nhau có cảm giác lạnh buốt.

Trong trí nhớ của anh, trợ lý Giang vẫn luôn là người cẩn thận như vậy, thật giống như anh, làm việc gì cũng luôn tỉ mỉ và không chút cẩu thả.

Lãnh Trạc vô cùng hài lòng về điểm này ở cậu, chỉ những người có sự tương đồng về mặt tính cách mới có thể phối hợp ăn ý với nhau, cho dù là việc nhỏ nhặt nhất.

Trung thực, chăm chỉ, cẩn trọng và biết nói điều gì nên nói.

Tuy chưa hẳn là một người trợ lý hoàn hảo, như trong lòng anh cậu đã mở mức tám, chín phần mười.

Giang Vân Thư không biết ông chủ của mình đang suy nghĩ về điều gì, vẫn tận chức tận trách như thói quen mà đưa Lãnh Trạc về nhà, khi về đến nhà cậu thì cũng đã là mười giờ tối.

“A… rốt cuộc thì cũng được nghỉ ngơi!”

Vốn dĩ ban đầu cậu dự định sẽ về nhà lúc chín giờ, sau đó có thể ăn lẩu rồi uống một chút bia, đọc truyện tranh hay tiểu thuyết gì đó. Thế nhưng hiện tại thì không kịp nữa rồi, cậu vội vàng đi tắm rửa, rồi ăn bữa cơm tối muộn, vì cậu phải đi ngủ, không thì ngày mai khó mà dậy nổi.

Sau khi xong hết mọi việc cần làm, cậu nằm trên giường và cầm chiếc điện thoại lên thì thấy có hơn 99+ thông báo tin nhắn trong nhóm riêng tư.

Trong nhóm này có bốn người, tất cả đều là những người yêu thích truyện tranh và tiểu thuyết, ngoài Thuỵ Thuỵ là người lần trước đã nói với cậu rằng muốn hẹn gặp crush của cô ấy, thì có một người là hoạ sĩ truyện tranh với biệt danh là Dora A Dream, người còn lại là Trúc Quang thần hoạ và cuối cùng là Giang Vân Thư.

Cậu dùng tên thật cho tài khoản WeChat của mình, bởi vì cậu còn phải liên hệ với khách hàng, còn có sếp và đồng nghiệp của cậu. Nếu như cậu đặt tên biệt danh giống như những người khác thì mọi người rất khó để tìm thấy cậu, không những vậy còn có cảm giác kém chuyên nghiệp và dễ để lại ấn tượng trẻ người non dạ với những người nhìn vào.

Điều này hoàn toàn trái ngược với hình tượng và tính cách cậu đã dựng lên trong công ty!

Nếu muốn lập thêm tài khoản mới thì hình như cần phải có một số điện thoại khác, nhưng mà có thêm một số điện thoại nữa thì cũng chẳng để làm gì, hơn nữa cậu còn phải trả thêm chi phí kích hoạt cho số điện thoại mới này và điều đó là không cần thiết.

Cậu chỉ cần một nhóm bạn bè để những khi muốn bóc phốt hay phàn nàn về công việc là được.

Có điều cậu cũng thực sự lo sợ một ngày nào đó WeChat bị đánh sập và mọi bí mật của cậu trong nhóm sẽ bị tiết lộ ra ngoài, khi đó rất có thể cậu sẽ “hi sinh” ngay tại chỗ hoặc “gieo mình” từ trên tầng cao nhất của công ty xuống!

Cũng may là đến thời điểm hiện tại phần mềm này chưa có dấu hiệu bị lỗi hay xuất hiện bất kỳ sai lầm đáng sợ nào.

Ngón tay cậu lướt nhanh trên màn hình, hoá ra là tin nhắn của Thuỵ Thuỵ nói về chuyện đã đi gặp crush của cô ấy.

Tin nhắn mới vẫn còn tiếp tục nhảy lên.

[Thuỵ Thuỵ: “Mẹ nhà nó!!! Thằng cha ý đúng là không biết xấu hổ, dám lừa em là cao 1m85! Gặp rồi mới biết là kể cả hắn ta có dùng độn đế tăng chiều cao mà vẫn không thể cao tới 1m6!]

[Thuỵ Thuỵ: Chuyện này cũng chưa phải quan trọng nhất! Lúc ăn xong hắn ta còn yêu cầu chia đôi bữa ăn với em, sau khi em trả một nửa, các anh đoán xem hắn ta nói gì? Hắn ta nói là khi gọi đồ uống nóng cho hai người, em đã uống nhiều hơn một nửa, nên em phải trả thêm cho hắn mười tệ (~35k VNĐ)…]

Giang Vân Thư cười lớn khi đọc được chuyện này, sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy.

[Dora A Dream: Thấy chưa, anh đã nói gì nào? Cao 1m85 và cơ bụng tám múi chỉ có trong truyện tranh của anh thôi, ngoài đời dễ gì mà em có thể nhìn thấy được!]

Nhìn đến tin nhắn này, Giang Vân Thư có chút ngây người và nghĩ đến Lãnh Trạc.

Thực tế thì vẫn có một…

[Trúc Quang Thần Hoạ: Vậy em có đưa cho hắn mười tệ không?]

[Thuỵ Thuỵ: Em ném tiền lên bàn rồi bỏ đi, cứ coi là cho chó ăn đi!]

Thấy vậy Giang Vân Thư gạt bỏ những suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu và trả lời.

[Giang Vân Thư: Nhiệt tổng thật có khí phách!]

Thuỵ Thuỵ tên thật là Nhiệt Tâm Thuỵ, theo lời cô ấy nói là một họ hiếm thuộc Tây Tạng.

[Thuỵ Thuỵ: Lúc đi về, hắn còn nói muốn đi khách sạn với em! Bây giờ em cảm thấy như mình vừa ăn phải ruồi bọ vậy, thật sự tức muốn chết mà!]

[Giang Vân Thư: Không sao, để Dora vẽ hắn ta là nhân vật phản diện đầu hói xấu xí, bị nhân vật chính giấm xuống hố bùn lầy!]

[Dora A Dream: Giang Vân Thư! Đã bảo đừng có gọi tôi là Dora nữa mà! Gọi tôi là Trúc Mộng sư!]

[Trúc Quang Thần Họa: Cái gì mộng cơ? Giấc mơ mùa xuân ý hả?]

[Giang Vân Thư: Ha ha ha ha ha mùa xuân! Hoa cúc hồng đang nở rộ ~]

[Thụy Thụy:...]

[Dora A Dream:...]

Nhất thời diễn biến trong nhóm bị đẩy đi theo một hướng không thể kiểm soát được…

Mọi người trong nhóm nói chuyện phiếm một hồi, vốn dĩ chuyện hẹn hò qua mạng là không thực tế, nhưng cũng may là Nhiệt Tâm Thụy không đặt quá nhiều cảm xúc vào đó.

Sáng hôm sau, trước khi chuông đồng hồ báo thức hẹn bảy giờ vang lên, ba mẹ cậu đã gọi điện đến.

“Thư Thư?”

“Vâng?”

Giang Vân Thư vẫn nhắm mắt, lắng nghe giọng nói quen thuộc từ trong điện thoại và đáp lại bằng một âm giọng ngái ngủ.

Cậu thường cảm thấy may mắn vì ba mẹ cậu theo ngành giáo dục chứ không phải kinh doanh.

Nếu như bị ai đó gọi điện vào lúc sáu giờ sáng để tiếp thị bán hàng, thì sớm muộn cũng bị người ta đuổi đánh đến tận cửa nhà.

“Nếu không ổn thì về nhà đi…”

Người đàn ông trụ cột của gia đình tiếp tục cuộc nói chuyện ngày hôm qua: “Con xem những lời con nói ngày hôm qua đi, còn ra cái thể thống gì nữa! Nếu làm việc ở công ty không hợp thì làm sao mà tiếp tục được? Như thế này thì làm sao có thể đóng góp cho công ty, cống hiến cho xã hội đây? Con…”

Giang Vân Thư đặt điện thoại bên cạnh gối, nhíu mắt một hồi vẫn không thể ngủ lại được, cậu đành đứng dậy cầm điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Giọng nói của hai người trong điện thoại từ nãy đến giờ chẳng hề có dấu hiệu ngừng lại, cũng không cần cậu phải trả lời.

Suốt ba tiếng đồng hồ, ngay cả khi Giang Vân Thư đã đến công ty làm việc, mà ba mẹ cậu vẫn luôn miệng nói và không có ý định nghỉ ngơi.

Gửi nhầm tin nhắn một lần, hối hận một kiếp!

Lẽ ra cậu không nên phàn nàn như vậy!

Nhưng là do cậu không biết là mình đã gửi nhầm người…

Cậu đeo tai nghe không dây ở một bên, vừa nghe ba mẹ nói chuyện vừa chào những người đồng nghiệp lướt qua trên đường đến văn phòng, nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, lúc này cậu mới ngắt lời mẹ của mình.

“Vâng vâng, ba mẹ đừng nói nữa, nếu ba mẹ muốn nhìn thấy những người trẻ tham gia thi công chức, thì hãy đến làm giáo viên coi thi ở những điểm thi công chức. Còn nếu như vì nhàm chán nên muốn có cháu bế, thì ba mẹ đến nhà trẻ xin làm bảo mẫu, làm giáo viên dạy trẻ, cả ngày bị gọi ông ơi bà ơi, đảm bảo ba mẹ sẽ vui vẻ đến nỗi cười không khép được miệng mỗi ngày!”

“Cái thằng này! Ý của chúng ta là thế sao?”

Quý bà Tịch Nguyệt có vẻ khá tức giận.

Giang Vân Thư đem cà phê tới đặt trên bàn Lãnh Trạc, một bên sắp xếp phân loại tài liệu cho anh, một bên vừa cười vừa nghe ba mẹ mắng.

Bên ngoài vọng đến giọng nói của chị La và những người khác chào chủ tịch.

Giang Vân Thư: “Thôi được rồi, ông chủ của con tới rồi, không nói nữa.”

“Ai cơ! Có phải là Diêm…”

Giang Vân Thư vội vàng tắt máy, tại sao hôm qua cậu lại bất cẩn như vậy, tại sao lại đi nói những lời như thế!

Vừa mới cúp máy, Lãnh Trạc từ bên ngoài đi vào.

Như thường lệ, đầu tiên Giang Vân Thư sẽ thông báo về lịch trình công việc của ngày hôm nay, sau đó nhấn mạnh và nhắc nhở một số điều quan trọng đáng chú ý, cuối cùng là các kế hoạch, báo cáo cùng các văn bản cần xem xét và ký duyệt.

Lãnh Trạc nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống, Giang Vân Thư biết rằng đã đến lúc bắt đầu một ngày làm việc mới.

Giang Vân Thư cả ngày đi tới đi lui trong công ty, hoặc là đến văn phòng chủ tịch họp để giao tài liệu, hoặc là đến các bộ phận khác để kiểm tra, xác minh dữ liệu và các kế hoạch dự án.

Thực ra thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những công việc đó thôi, thế mà bận rộn đến nỗi không có thời gian rảnh rỗi.

Đến giờ nghỉ trưa, cậu mới có một chút thời gian riêng dành cho mình.

Cậu lấy điện thoại ra xem, ngoài những tin nhắn không mấy quan trọng trong nhóm làm việc, còn có tin nhắn được gửi đến từ Thuỵ Thuỵ.

[Thuỵ Thuỵ: Em đã rút ra được một bài học đắt giá và chắc là em sẽ sống ẩn dật một thời gian.]

Giang Vân Thư nhìn lên ảnh đại diện đã thấy cô đổi sang một hình màu đen, cả biệt danh được đổi là “Lãnh".

Hình như cậu đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi thì phải, nhưng tạm thời không thể nhớ ra được, xem ra có vẻ cũng không quan trọng lắm.

[Giang Vân Thư: Có thật là em không cảm thấy bị tổn thương không?]

[Thuỵ Thuỵ: Không phải đâu, thương cái đinh gì! Loại đàn ông như vậy không đáng! Em sắp phải thi đại học…]

Thì ra là vậy.

Sau khi rút ra được bài học xương máu, Thuỵ Thuỵ muốn chăm chỉ học hành để thi đỗ đại học.

Giang Vân Thư nhớ là hình như năm nay Nhiệt Tâm Thuỵ đã tốt nghiệp và đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên cậu đã gửi một tin nhắn cổ vũ cho cô ấy.

[Giang Vân Thư: Cố lên! Chúc em thành công.]

[Lãnh: Khoảng thời gian này em không thể tán gẫu cùng mọi người rồi! Ôi truyện tranh ơi, tiểu thuyết ơi, hoạt hình của tôi…]

Giang Vân Thư vừa mỉm cười vừa gõ chữ trả lời.

[Giang Vân Thư: Yên tâm, bọn anh sẽ xem chúng giúp em, nếu như em cần một chút ngọt ngào, bọn anh sẽ giúp em bơm đường.]

[Lãnh: Hu hu hu… Sao số em lại khổ thế này! Tại sao các anh đều lớn tuổi hơn em chứ?]

[Giang Vân Thư: Sau này khi đi làm em sẽ được nếm trải mùi vị khổ sở thực sự là như thế nào! Trong thế giới của người đi làm không có cái gọi là nhân quyền đâu!]

Cậu vẫn còn nhớ khoảng thời gian tươi đẹp của thời đi học, còn bây giờ cậu phải thức dậy vào bảy giờ sáng mỗi ngày mà không dám ngủ nướng thêm một phút nào.



Sau khi hai người trò chuyện được một lúc, Giang Vân Thư nhận được tin nhắn thoại từ ông chủ yêu cầu cậu quay về văn phòng.

Cậu còn chưa kịp trả lời, thì đầu dây bên kia đã trực tiếp gọi điện thoại tới.

“Ăn xong chưa?”

Nghe được lời này… thì dù cậu chưa ăn xong cũng phải vứt đũa ngay lập tức!

“Tôi đã ăn xong rồi và đang trên đường trở về văn phòng.”

“Cậu không cần đi lên, xuống hầm để xe trước đi, chúng ta sẽ đi đến nhà máy.”

Qua điện thoại Giang Vân Thư nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh, cậu vừa gật đầu vừa nhanh chân đi thang máy xuống tầng.

Đây có vẻ là một vấn đề khá nghiêm trọng, hiện tại Thái Xương rất coi trọng chế tạo người máy thông minh, một sản phẩm công nghệ vượt thời đại.

Chẳng lẽ sản phẩm mới có vấn đề gì sao?

Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng và biểu cảm khuôn mặt cũng trở về vẻ nghiêm túc thường ngày, vừa mới mở cửa xe thì chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, ban đầu cậu còn tưởng rằng đó là Lãnh Trạc, nhưng khi mở ra thì lại thấy tin nhắn WeChat của ba mẹ cậu.

Có vẻ như vì đoạn tin nhắn cậu đã gửi nhầm mà cuối cùng cậu cũng đã bị ba mẹ bắt thóp cậu và không ngừng thuyết phục cậu trở về nhà lập nghiệp.

Lần này họ đã gửi tới một vài bức ảnh chụp màn hình.

Đột nhiên Giang Vân Thư toát mồ hôi lạnh khi vừa mở mấy bức hình này ra xem, làm thế nào mà ba mẹ cậu lại tìm thấy những thứ này!?

Đây là những lời phàn nàn mà cậu đang đăng lên vòng bạn bè của mình, nhưng cậu nhớ rằng mình đã chặn đồng nghiệp và ba mẹ rồi mà.

Ngoài ra còn có những hình ảnh lấy ra từ truyện tranh cùng mấy đoạn trích tâm đắc mà cậu đã đọc.

Không lẽ điều cậu lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra…

Có khi nào WeChat bị sập thật rồi không?

Giang Vân Thư vẫn muốn tận mắt đi xem hot search để xem xem có thật là bị sập rồi hay chưa? Lúc này tin nhắn của ba mẹ cậu vẫn lần lượt được gửi đến.

[Giang Vân Thư, con nhìn xem con đã viết những cái gì đây, con không sợ mọi người sẽ nhìn thấy sao? Ông chủ của con mà nhìn thấy con nói như vậy, chắc chắn sẽ sa thải con ngay lập tức!]

[Nếu như ba mẹ mà không tình cờ gặp em họ của con thì sẽ chẳng biết được chuyện này!]

[Trong vòng tròn bạn bè toàn những lời tầm bậy tầm bạ, rồi thì lại còn đam mỹ, truyện tranh Hàn Quốc, này là như thế nào hả?]

“...”

Đã có đáp án.

Tin tốt là WeChat không hề bị sập.

Tin xấu là cậu đã không chặn người em họ kia.

Toang rồi!!

Giang Vân Thư vừa định trả lời thì thấy Lãnh Trạc đang đi về phía này, vậy nên cậu nhanh chóng tắt điện thoại.

Sau khi lên xe, Lãnh Trạc liếc nhìn cậu một cái và hỏi: “Sao vậy?”

Lòng bàn tay Giang Vân Thư ẩm ẩm như rịn ra mồ hôi, mau chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình: “Không có gì, người trong nhà gọi đến.”

Làm ơn mà, cậu là trợ lý Giang, người đang tiến gần đến hình ảnh trợ lý hoàn hảo!

Giữa hai người hầu như không bao giờ nói chuyện riêng, Lãnh Trạc luôn rạch ròi giữa chuyện công và chuyện riêng vậy nên khi nghe thấy câu trả lời như vậy thì anh cũng không hỏi thêm nữa.

Lái xe dừng trước cửa, đã thấy vài người người phụ trách nhà máy đang đứng ở đó. Quản lý bộ phận kỹ thuật cũng đã có mặt, Giang Vân Thư có cảm giác hơi kỳ lạ và nghĩ vấn đề này có vẻ khá nghiêm trọng.

Mấy người trưởng bộ phận và quản lý cùng Lãnh Trạc đi vào phòng họp, nhân viên cùng thư ký đều đứng đợi ở bên ngoài và Giang Vân Thư cũng không ngoại lệ.

Có một vài vấn đề không thuộc phạm vi xử lý của họ hoặc có những thông tin mà công ty cần bảo mật, dù sao thì cậu cũng không quan tâm nếu không thuộc phận sự của mình và càng không có chút tò mò nào, trong lúc chờ đợi, cậu nhàn nhã lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.

Trong nhóm chat gia đình nhà cậu có tên là “Tương thân tương ái", Giang Vân Thư đã bị mắng rất nhiều.

Cậu đọc xong rồi lặng lẽ đi ra và xóa một vài tin trong vòng bạn bè.

“Ông chủ à, sao anh không thử yêu đi? Nếu như vậy anh sẽ không còn muốn làm thêm giờ đâu ~”

Xóa!

“Kinh hoàng! Hôm nay lại là một đêm tăng ca. Người sói đã gϊếŧ chết trợ lý trung thành nhất nhất nhất của mình! Bà đồng mau cứu mạng!”

Xóa!

“Ái chà! Tiểu thuyết đam này hay quá! Mọi người hãy đọc em nó đi!”

Xóa!

“Trong truyện tranh BL Hàn này có nhiều nấm quá! Nấm ơi nấm à! Ta là cô bé quàng khăn đỏ nè! Mlem mlem ~”

Xóa!

Toàn bộ! Tất cả! Xoá sạch!

Sau khi xoá hết mọi thứ, Giang Vân Thư chợt cảm thấy mình giống như một học sinh ngoan vậy.

Cậu thoáng quên rằng hiện tại cậu không còn đeo khăn quàng đỏ nữa, mà thay vào đó là chiếc cà vạt xám bạc.

Hay chiếc cà vạt sẫm màu hơn…

Cậu nhìn thư ký của bộ phận đang ngồi thẳng người đối diện với mình, bận rộn xử lý công việc.

Còn cậu, một trợ lý hoàn hảo, lại ngồi đây xoá bạn bè và bài viết trên WeChat của mình…

Giang Vân Thư nhìn người ngồi đối diện, may mà bao năm nay cậu đã luyện được kỹ năng luôn giữ được biểu cảm bình tĩnh và thản nhiên cho dù trong lòng có cuộn trào đầy biến động như thế nào đi chăng nữa. Có điều những tội lỗi mà cậu đã gây ra thì dù có phải quỳ gối thì cũng phải xoá cho bằng sạch!”

Cậu cũng là bất đắc dĩ…

Có cách nào để tránh được tình trạng khó xử như hiện tại không, có cách nào cứu vãn không?

Chẳng lẽ cậu không thể có một không gian riêng để thoả sức bóc phốt, tuỳ ý chê bai, tự do ngôn luận hay sao?

Có ai có thể phát điên mà không được chia sẻ chứ?

Cậu không xứng có một không gian riêng trong thế giới của chính mình sao?

Ting!

Có một thông báo hiện lên trên màn hình.

“Đúng rồi! Một số điện thoại có thể đăng ký hai tài khoản!

Mẹ kiếp!!

Là ai đang theo dõi điện thoại của cậu?

Giang Vân Thư nhìn xung quanh và cẩn thận bấm vào, cậu chưa bao giờ đọc thông báo một cách nghiêm túc như vậy.

Trở lại WeChat, cậu bấm vào biểu tượng được đề cập đến và thao tác như trong hướng dẫn.

Trong đầu nhẩm từng bước, sau đó tìm được “Tài khoản - Cài đặt - Chuyển đổi tài khoản…”

Sau một hồi thao tác.

Quả thật là cậu đã có thể đăng ký tài khoản mới mà không cần số điện thoại khác.

Xuất sắc!

Chức năng tuyệt vời!

Điều này có nghĩa là từ bây giờ cậu có thể mặc sức phát điên theo ý mình?!~