Chương 6

Trở về công ty đã là xế chiếu, Giang Vân Thư lại được điều xuống bộ phận bên dưới để bàn giao công việc.

Đến lúc này cậu mới biết nguyên nhân là do dữ liệu của bộ phận kỹ thuật của chi nhánh bên nước ngoài bị rò rỉ thông tin. Trước mắt vẫn chưa rõ thông tin đã bị tiết lộ bao nhiêu, thiệt hại ra sao, tổn thất như thế nào.

Khi đến nhà máy, ngoài việc họp khẩn cấp tại chỗ ra, họ còn đi kiểm tra sản phẩm mới của tập đoàn được sản xuất như thế nào, nếu dữ liệu đã bị tiết lộ hoàn toàn thì sản phẩm sẽ phải tạm dừng xuất xưởng.

Xem ra lại sắp có vô số đêm tăng ca nữa.

Cậu cạn lời…

Có khi nào đây là quả báo của cậu vì đã phàn nàn về việc làm thêm giờ trong hai ngày qua?

Giống như nếu người ta suốt ngày nói bản thân nghèo khó, thì sự nghèo khó đó sẽ vận vào người mà trở thành sự thực. Theo như đạo lý này, cậu càng phàn nàn thì lại sẽ càng phải làm thêm giờ.

Chao ôi, cậu đưa một miếng mướp đắng xào trứng vào miệng, thực ra cuộc đời cũng chẳng khốn khổ bằng cậu!

Giang Vân Thư ăn cơm ở căng tin của công ty và đang định đến phòng trà pha cho mình một cốc cà phê để tỉnh táo.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cậu liên hệ với bên pháp lý, vận hành và các đại lý, không hiểu sao đột nhiên lại có rất nhiều chuyện phát sinh như vậy.

Trên đường đến phòng trà, cậu gặp La Hồng.

“Chị La, chị cũng chưa về à?”

Bởi vì trong nhà chị La còn có con nhỏ, nên chị đã chủ động xin rút khỏi vị trí trợ lý này, chỉ để có thể tan làm đúng giờ mà về chăm sóc con cái, vậy mà đến giờ này chị vẫn còn chưa về, hẳn là vấn đề rất nghiêm trọng.

La Hồng vừa mới gọi video với con ở nhà, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi: “Ông chủ đang tức giận như vậy, ai mà dám về?”

“Trước khi là vì có cậu nên chị mới có thể yên tâm tan làm, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, dù có cậu ở đây thì chị cũng không dám tan sở đúng giờ.”

Đúng là sự việc lần này xảy ra quá đột ngột và khá bất thường.

Giang Vân Thư quay đầu nhìn về phía sau, thấy xung quanh không có ai, lúc này mới thấp giọng hỏi: “Theo kinh nghiệm của chị thì sẽ làm như thế nào?”

Vừa lúc có người từ văn phòng chủ tịch đi ngang qua trước mặt La Hồng nên chị không trả lời ngay, đợi đến khi người đó đi xa rồi mới lên tiếng.

“Trước nay chưa từng xảy ra tình huống như thế này, mà chi nhánh để xảy ra rắc rối này lại ở quá xa nên việc kiểm tra cũng gặp khó khăn, chị đoán là cậu và sếp sẽ phải đi công tác vài ngày mới xử lý ổn thỏa được.”

Đến hiện tại thông tin dự án bị rò rỉ không có nhiều người biết, đánh giá theo chiều hướng giải quyết vấn đề này của Lãnh Trạc, thì trước mắt họ không có ý định thông báo sự việc này cho toàn thể công ty, bởi sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng nên nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Nó sẽ chỉ khiến cho các công ty khác cười nhạo và làm lung lay niềm tin của các nhà đầu tư.

Giang Vân Thư vẫn còn nhiều điều phải học hỏi về nghiệp vụ chuyên môn, hầu như mọi ý kiến và lời khuyên cậu đều nghe từ La Hồng. Chị La là một người tốt, từng vụ từng việc chị đều giải thích cho cậu một cách rõ ràng.

Giữa hai người không có quan hệ lợi ích thiệt hơn, bởi chỉ khi hợp tác tốt thì công việc mới càng dễ dàng càng phát triển hơn.

Nếu sau này Giang Vân Thư có trở thành trợ lý tổng, còn cao hơn chị một bậc, thì với mối quan hệ tốt như hiện tại cũng không phải là không có lợi cho chị. Đương nhiên là La Hồng luôn sẵn lòng giúp đỡ, hơn nữa Giang Vân Thư thực sự cũng làm rất tốt.

Khi hai người đi gần tới phòng trà, họ đã nói sang chuyện khác, mặc dù phòng trà là nơi nghỉ ngơi của nhân viên trong công ty, nhưng thói đời nhiều người lắm miệng, Giang Vân Thư cũng biết những gì được nói ở đây đều có thể lan truyền ra khắp công ty chưa đầy mười lăm phút.

Trong lòng hai người đều ngầm hiểu rõ và cùng đi vào, tình cờ gặp người quen ở văn phòng tổng.

Kể từ khi Giang Vân Thư trở thành trợ lý, cậu gần như chỉ tiếp xúc với quản lý phụ trách công việc ở văn phòng chủ tịch là La Hồng, còn với các nhân viên thư ký thuộc bộ phận khác cậu hầu như không liên lạc nhiều, năm thì mười họa mới làm việc trực tiếp với họ.

Nhìn thấy người quen, khuôn mặt của Giang Vân Thư nhanh chóng chuyển sang chế độ hoa hậu công sở thân thiện với nụ cười tiêu chuẩn.

Lý Tố và Lưu Tú Thiên là hai trợ lý cạnh tranh nhất cho vị trí này vào thời điểm đó, nhưng họ không ngờ rằng với một người mới có trình độ thấp như Giang Vân Thư lại chiếm được ưu thế như vậy.

Một trong hai người chăm chỉ và kiên định, người còn lại thì lanh lợi mà khéo léo, theo quan điểm của Giang Vân Thư, cả hai đều có ít nhiều tham vọng, thậm chí cậu nghe nói Lưu Tú Thiên còn có tâm tư thầm kín khác không thể cho ai biết.

Suy cho cùng ông chủ của họ đích thị là cẩu độc thân được khảm bằng kim cương bao phủ xung quanh.

Anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, bên trong còn nhiều tiền, ai mà không bị thu hút đây?

Cơ chế thăng tiến được quy định rõ ràng, khi nào thì được đề bạt lên vị trí quản lý bộ phận, thông qua đánh giá như thế nào để được thăng chức lên vị trí phó phòng, rồi lên trưởng phòng, quản lý phụ trách văn phòng chủ tịch, trợ lý, trợ lý tổng,...

Hiện tại Lý Tố và Lưu Tú Thiên đều ở cấp bậc trưởng phòng, nếu nói về việc La Hồng không quan tâm đến vị trí trợ lý, thì trong số những người còn lại, chỉ có các trợ lý cấp trưởng của họ mới có cơ hội được chọn.

Một là vì họ quen với công việc của tập đoàn, phù hợp hơn với vị trí trợ lý, hai là vì họ là những người có thâm niên trong văn phòng tổng giám đốc và cũng đã đủ quen thuộc với cấp trên của mình.

Lúc đầu họ đấu tranh vô cùng quyết liệt và không chịu nhượng bộ bất kỳ ai. Giang Vân Thư nhìn có vẻ sợ hãi bởi ai cũng không phục đối phương.

Cuối cùng Lãnh Trạc đã chọn Giang Vân Thư, một chàng trai trẻ mới vào công ty được một vài năm!

Mặc dù hai người không cam lòng, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn là việc đối phương có năng lực ngang mình lại giành được vị trí đó, nhờ vậy mà hai người tạm thời duy trì được sự cân bằng mong manh này.

Thế nhưng cũng không thể nói là họ không có ý kiến gì với Giang Vân Thư!

Suy cho cùng thì Giang Vân Thư chính là “Thủ phạm” đã cướp mất vị trí này của họ.

“Trường phòng Lý, trường phòng Lưu.”

Giang Vân Thư cười chào hỏi bằng thái độ khách khí.

Lưu Tú Thiên nhìn thấy cậu cùng La Hồng, đôi mắt hơi cong lại: “Ôi, trợ lý Giang không cần chào hỏi câu nệ như vậy, bây giờ cậu không còn là thư ký nữa rồi, tôi không thể sánh với cậu được.”

Giang Vân Thư: “Cho dù có trông thấy hai vị ở ngoài đường, thì tôi vẫn phải gọi một tiếng trưởng phòng chứ, người ta đã nói một ngày làm thầy cả đời làm thầy, mà các vị vẫn còn trẻ đẹp như vậy, nếu bảo tôi gọi là chị thì tôi cũng không cảm thấy khó chịu đâu.”

Thoạt nhìn trong lòng Lưu Tú Thiên có vẻ khá hài lòng, hướng về phía La Hồng mà nói.

“Chao ôi, chị La nhìn xem có tin được không, hồi trợ lý Giang còn ở văn phòng giám đốc, sao mà tôi không phát hiện ra người này lại khéo ăn nói như vậy nhỉ? Trưởng phòng Lý còn nói người ta đầu óc ngu ngốc chậm chạp, vậy mà giờ gặp có thấy giống như miêu tả đâu!”

Những lời này… ít nhiều có phần khıêυ khí©h.

Biểu cảm của Lý Tố đứng ở bên cạnh không tốt chút nào, đúng là bà ta đã nói những lời này, nhưng là nói lén sau lưng, vậy mà không rõ người kia biết từ lúc nào, bây giờ lại bị vạch trần ngay tại chỗ…

Nếu như Giang Vân Thư là người nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi thì có vẻ sẽ ghi thù vì đã bị bà ta đã trách mắng, chì chiết khi cậu làm việc dưới trướng của bà ta.

Thế nhưng Giang Vân Thư không phải là người như vậy, thực ra sự ngu ngốc đó chính là tính cách mà cậu tự dựng lên cho mình.

Cậu bình tĩnh tiếp lời: “Trưởng phòng Lưu không biết đấy thôi, khi làm việc dưới quyền trưởng phòng Lý, tôi thực sự rất ngu ngốc, đôi khi tôi còn cảm thấy phụ công trưởng phòng Lý đã chỉ dạy tôi từng bước một.”

Lý Tố nghe đến đây thì sắc mặt tái nhợt vừa rồi trở nên tốt hơn một chút, sau đó lại nghe thấy Giang Vân Thư tiếp tục nói.

“Khi đó tuổi còn trẻ nên cái gì cũng không biết khiến cho ba vị phải lo lắng nhiều rồi, hôm nay trùng hợp lại cùng gặp nhau lúc này, hay là chúng ta lấy cà phê thay rượu kính một cái?”

La Hồng cười nói: “Nào, nào, chạm cốc một cái, uống xong cùng tăng ca.”

Cuối cùng Lý Tố cũng xen vào, cười nói: “Đừng nhắc đến rượu, nhớ lần đó cậu ấy được khiêng lên xe cấp cứu mà tôi sợ đến nỗi chân nhũn cả ra!”

“Ha ha ha, được rồi.”

Đây là đang nhắc lại chuyện Giang Vân Thư bị ép uống rượu lần trước.

Trong mắt Lưu Tú Thiên có chút xấu hổ vì chỉ bằng đôi ba câu mà Giang Vân Thư đã vạch trần ý định muốn gây xích mích của bà.

Chậm rãi nhấp một ngụm, chợt thấy La Hồng đi ra ngoài nghe điện thoại, lại mặt dày mà hướng về Giang Vân Thư hỏi thăm: “Ơ? Công ty đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trong lòng Giang Vân Thư hơi run lên nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh mà không hề đổi sắc: “Sao lại hỏi như vậy? Tôi không nhận được thông báo nào cả, chẳng lẽ trưởng phòng biết tin tức gì sao?”

Lưu Tú Thiên: “Tôi làm sao biết được, cậu là người bên cạnh chủ tịch mà còn không biết sao? Cậu nhìn chị La phải ở lại tăng ca như thế này thì nhất định là có chuyện gì rồi!”

Giang Vân Thư đặt nhẹ chiếc cốc lên bàn, cười cười: “Đừng để cho chị La nghe thấy những lời trưởng phòng vừa nói, không thì chị ấy sẽ nghĩ rằng trưởng phòng nói chị ấy làm việc không chăm chỉ.”

“Tôi chỉ đã nói chuyện phiếm thôi mà! Rốt cuộc khi nào sản phẩm mới được đưa ra mắt đây? Tôi như sắp hói đến nơi rồi…”

Dứt lời cũng chẳng ai chờ đợi câu trả lời của Giang Vân Thư, họ chỉ coi đó như một lời phàn nàn bình thường thôi, sau đó mấy người chầm chậm quay trở về văn phòng.