Chương 8

Sáng sớm, Giang Vân Thư đến văn phòng chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy ông chủ của mình đi lên từ tầng mười lăm.

“Pha giúp tôi cốc cà phê.”

“Vâng.”

Giang Vân Thư ngoài mặt thì đồng ý ngay lập tức, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu, ông chủ tốt ghê cơ, ở đây cả một đêm mà không thể tự mình đến phòng trà lấy một cốc cà phê à?

Than vãn thì than vãn nhưng Giang Vân Thư vẫn đi pha một cốc cà phê rồi mang đến trước mặt anh, phục vụ một cách cung kính.

“Chủ tịch, cuộc hẹn ngày hôm qua với Tần tổng của Thuận Long không thể lại thay đổi được, nên đã hẹn vào trưa hôm nay tại Vạn Hồng Hiên.”

Lãnh Trạc nhìn qua, như thể lúc này mới nhớ ra.

“Ừ, tình hình bên đó thế nào rồi?”

Giang Vân Thư không biết có phải anh thật sự không nhớ hay không, nhưng ý cười trên mặt vẫn không thay đổi và kiên nhẫn giải thích.

“Tần tổng muốn đặt hàng nhiều hơn đại lý trực tuyến của đối thủ, phí đại lý sẽ tăng thêm một phần trăm so với mức ban đầu.”

Chu gia tổ chức bữa tiệc lần trước cùng và Tần gia đều thuộc ngành mạng thông tin nên chuyện hai nhà cạnh tranh là điều bình thường.

“Đại lý Chu gia từ kho hàng chuyển đi, còn trung tâm thương mại của Tần gia có lượng hàng hóa nhiều, kho hàng bên này chỉ sợ không đủ.”

Giang Vân Thư đứng ở một bên, dù sao những lời này chỉ là quan điểm riêng của cậu nên anh không nhất thiết phải nghe.

Thông thường khi bàn đến quy định chi tiết trong hợp đồng sẽ do La Hồng và Lãnh Trạc cùng đi ra ngoài đàm phán, tất cả những gì họ cần làm là mang hợp đồng đã soạn thảo về, ở bên này Giang Vân Thư sẽ sắp xếp, chỉnh lý lại những phần cần thiết rồi nộp lên để kiểm tra thẩm định lại là được.

“Trưa nay cậu đi cùng tôi.”

A?!

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra mà.

Chẳng lẽ ông chủ của cậu có khả năng đọc được suy nghĩ?!

Thế nhưng cậu không dám hỏi tại sao, chỉ có thể đồng ý một cách cứng nhắc.

Giữa buổi sáng, khi Giang Vân Thư hoàn thành công việc của mình, cậu lấy điện thoại ra và chuyển sang tài khoản phụ.

Quả nhiên đã có thêm nhiều người xác nhận “Bạn bè”.

Ngay cả Thụy Thụy đã tuyên bố sẽ sống ẩn dật để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học cũng được thêm vào.

Có vẻ như đứa nhóc này đang lén lút sử dụng điện thoại.

Bây giờ cậu mới cảm thấy mình thật là ngáo, tại sao lúc đó không gửi danh thϊếp vào nhóm cho nhanh, mà lại phải đi tìm từng người để gửi lời mời kết bạn!

Đúng là tăng ca làm ngơ cả người!

Lướt nhìn danh sách bạn bè, Giang Vân Thư vô cùng hài lòng với cái tài khoản riêng tư mới của cậu và cảm thấy thế giới này chưa bao giờ đẹp đẽ đến thế.

Ting ting!

Âm thanh thông báo của WeChat vang lên từ bên đối diện.

Giang Vân Thư không chú ý, cậu vẫn đang chăm chú đến mê mẩn cái tài khoản riêng tư này của mình.

Lãnh Trạc tiện tay cầm điện thoại lên, tưởng rằng đó là tin nhắn của đứa bạn xấu nào đó gửi đến.

Anh không thường dùng tài khoản WeChat mà hay sử dụng điện thoại trực tiếp hơn vì phương thức liên lạc này có hiệu quả cao và nhanh chóng, tuy nhiên ngày càng nhiều người sử dụng WeChat như một phương thức liên lạc chính, nên anh không thể không sử dụng loại liên hệ này, nhưng chủ yếu là bạn bè của rủ anh cùng đi uống rượu hoặc đại loại gần giống thế.

Thi thoảng anh cũng dùng WeChat để thông báo cho trợ lý, thư ký về một vài vấn đề cấp bách khi anh không có mặt.

Điều bất ngờ là người gửi tin nhắn này lại chính là trợ lý Giang đang ngồi đối diện anh.

Lúc này anh mới nhớ ra sau khi kết thúc giờ tăng ca vào đêm hôm qua, Giang Vân Thư đã gửi lời mời kết bạn cho anh, có vẻ như là tài khoản cậu mới đổi. Khi đó anh đang xem dữ liệu nên vô tình chấp nhận lời mời.

Lãnh Trạc ngẩng đầu lên thì thấy người đối diện đang ngồi chơi điện thoại.

Mặc dù không biết tại sao trợ lý Giang lại muốn đổi WeChat nhưng anh cũng không hề thắc mắc làm gì, bởi cậu là nhân viên nên chỉ cần hoàn thành tốt công việc là được.

Anh lại cúi đầu nhìn tên Wechat đang hiện trong màn hình: Quyển Vân.

Lãnh Trạc mím môi nhìn tên tài khoản không phù hợp lắm với nơi làm việc công sở nghiêm túc, không giống như ID WeChat ban đầu của trợ lý Giang, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.

Thật ra thì nó cũng không phải là vấn đề gì lớn. Trợ lý Giang luôn chu đáo, tỉ mỉ và cẩn trọng trong công việc, dù có đổi tên trên WeChat thì cậu vẫn còn có danh thϊếp riêng.

Lãnh Trạc hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn bấm vào trang chủ để tìm kiếm và chuẩn bị đổi lại thành họ tên đầy đủ của Giang Vân Thư.

Trong danh sách WeChat của Lãnh Trạc, anh cũng lưu tên đầy đủ của ba mẹ, làm như vậy thì trong trường hợp khẩn cấp anh có thể nhanh chóng tìm thấy người mà mình cần tìm gấp.

Là một người bận rộn vì phải giải quyết rất nhiều công việc hàng ngày, anh không bao giờ để những chuyện vụn vặt này làm chiếm dụng thời gian quý báu của mình.

[Không được ngủ trưa ~ Khóc…]

Phía dưới còn có biểu tượng cảm xúc giống như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Không phải là Lãnh Trạc muốn xem, mà là sau khi anh bấm vào trang chủ, trong vòng bạn bè của anh hiện ra một hình ảnh cậu bé đang nằm lăn lộn trên mặt đất.

Đột nhiên anh nhớ lại vừa rồi có dặn đối phương cùng mình đi gặp Tần tổng.

Lãnh tổng, một người luôn coi thời gian là sinh mệnh của mình, đột nhiên không hiểu trợ lý của mình có ý gì.

Tức là do anh đã giao cho cậu quá nhiều việc và không được nghỉ ngơi? Hay là vì cậu quên chặn anh?

Trên thực tế thì với tư cách là chủ tịch tập đoàn, anh biết ở một mức độ nào đó những người bên dưới nói gì về mình, nhưng anh không bận tâm về điều ấy, chỉ cần không phạm phải bất kỳ quy tắc hay chuẩn mực đạo đức thì những việc này đều vô hại.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh bị trợ lý bên mình mắng như vậy.

À thì đây không hẳn là mắng, chỉ là có hơi châm chọc, giọng điệu kỳ lạ không giống với ngày thường.

Lãnh Trạc ngước mắt lên nhìn người đối diện, vừa lúc Giang Vân Thư như cảm nhận được điều gì đó mà quay sang.

Anh nhìn thấy đôi mắt của người đối diện chợt hơi run lên cùng với khuôn mặt đứng hình như hiện lên một vết nứt, đầu ngón tay cầm điện thoại úp mặt màn hình xuống bàn.

Đột nhiên anh cảm thấy như thể chính bản thân mình đã thực sự trở thành Diêm Vương mặt lạnh trong miệng người đó.

Ở phía bên này, Giang Vân Thư vừa mới đăng bài đầu tiên lên tài khoản WeChat riêng tư của mình, bất giác cảm thấy trên đầu ớn lạnh, không nghĩ rằng khi vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của ông chủ đang nhìn chằm chằm sang đây từ phía đối diện.

Cậu sợ hãi đến mức suýt nữa thì hét lên, điện thoại đặt trên mặt bàn vang “Cạch” một tiếng.

Thế nhưng sự kinh ngạc trên khuôn mặt cậu đã mau chóng bị giấu đi, cậu lập tức trở về dáng vẻ ôn hòa thường ngày và đứng dậy.