Chương 6.1

Quý Từ cũng không biết chính mình bị Hàn Sinh coi như người ngoài, chờ đến khi Hàn Sinh trưởng lão rời khỏi, hắn mới thật cẩn thận hỏi:

“Tiểu sư đệ, chúng ta hẹn nhau cùng ôn luyện khi nào chứ?”

Tần Giác thong thả ung dung mà nhìn hắn một cái.

Thiếu niên dung mạo lạnh lùng, thanh tú, đôi mắt dài hẹp, nhìn y nhẹ nhàng như vậy, hắn có cảm giác khá ngột ngạt.

“Chỉ là không muốn cùng Hàn Sinh trưởng lão ở cạnh nhau thôi.”

Lời này vừa ra, Quý Từ càng thêm khó hiểu: “Vì cái gì? Ngươi trước kia cùng Hàn Sinh trưởng lão quan hệ thật tốt mà?”

Vài vị trưởng lão chính là hắn……

Ánh mắt Tần Giác trở nên lạnh lùng: “Đừng nhắc đến nữa, ta tự có suy nghĩ của riêng mình.”

Nói xong, y cất thuốc mỡ cho Quý Từ rồi quay lại bàn học viết thư pháp.

Quý Từ nghi hoặc, nhưng cũng không nói nhiều, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Sư đệ, ngươi thật sự không muốn ăn gà nướng sao?”

Tần Giác nhắm mắt: “Là huynh muốn ăn?”

Bị đoán trúng tâm tư, Quý Từ trong nháy mắt hiện lên một tia chột dạ: “ Đừng có nói bừa, ta không phải là vì xem tiểu sư đệ ngươi ngày thường ăn uống quá nhạt nhẽo, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một bữa lớn chứ...”

Gà nướng thật sự có thể xưng là bữa lớn không? Tần Giác nhất thời không nói nên lời, vị sư huynh này có phải hay không ngày thường không ăn qua thứ gì tốt.

Y không muốn nghe Quý Từ nói nữa: “Liền ăn gà nướng đi.”

Quý Từ lập tức ngừng nói, chạy ra ngoài đổ nước nóng lên con gà, khiến nó bị bỏng.

Phòng ngủ của Tần Giác có một cửa sổ hướng ra sân, ánh mắt y lướt qua đó mà nhìn thiếu niên trong sân, ngòi bút trong tay dừng lại.

Dựa vào tu vi của y ở kiếp trước, việc gϊếŧ những trưởng lão đó là khá bất đắc dĩ, sau khi kế hoạch hoàn thành y cũng không thu được nhiều lợi ích.

Nhưng bây giờ thì khác, y có nhiều thời gian hơn để rèn luyện bản thân. Có vẻ như ông trời cũng cảm thấy cuộc trả thù trước đây của y chưa đủ thỏa mãn.

Nếu có thể, Tần Quyết trong mắt hiện lên một tia sung sướиɠ, y hy vọng có thể càng nhanh càng tốt gϊếŧ chết những tên ngụy quân tử, mặt người dạ thú kia.

Về phần Quý Từ...

Tần Giác cau mày, thiếu niên này vốn không nằm trong kế hoạch của y, nhưng gần đây sau khi bị y lợi dụng nhiều lần như vậy, hắn chắc chắn đã bị Hàn Sinh nhắm tới.

Thôi, xem như vì những ngày giao tình tốt đẹp, y sẽ bảo vệ hắn cho tốt.

Đang suy nghĩ như vậy, tiếng hét của Quý Từ đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa sổ:

“Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ! Con gà này nó còn biết mổ người a!”

Tần Giác: “……”

Y thật sâu hít một hơi, thấp giọng mắng: “Ngu xuẩn.”

Con gà cuối cùng cũng được Quý Từ xách đi phóng vào thiện phòng giao cho đại nương làm bếp.

Đại nương nhìn con gà trong tay : “Ý của ngươi là nói, muốn ta giúp ngươi đem này con gà này làm thịt?”

Quý Từ vội vàng gật đầu.

Bà ta nhắm mắt lại: “Ban đầu gà ở đây không được phép mượn, bởi vì Tiểu Giác, ta đã phá lệ đưa cho ngươi một con . Nhưng bây giờ ngươi lại nói với ta là ngươi không biết gϊếŧ gà a?”.

Cổ họng Quý Từ giật giật, trong lòng cảm thấy áy náy: “Đại nương, ta thật sự không ngờ tới, ta sẽ không biết gϊếŧ gà…”

“Nếu ngươi không biết gϊếŧ gà thì tại sao ngay từ đầu ngươi lại hỏi mượn ta?!”

Quý Từ có ý đồ lấy Tần Giác ra lừa dối để qua chuyện: “Này không phải là do tiểu sư đệ b·ị th·ương sao? Ta cũng là muốn cho y ăn chút gì đó thật tốt.”

Nghe được tên Tần Giác, vẻ tức giận trên mặt đại nương tiêu tan đi một chút.

Bà ta lấy con gà đã bị bỏng nước nóng nhưng vẫn còn sống, đá vào chậu gỗ, nắm lấy hai chân và hai cánh không ngừng đập của con gà, tay còn lại cầm một con dao làm bếp , giơ dao lên cắt cổ con gà, máu lập tức chảy ra.

Quý Từ không tiếc khen ngợi bà: “Đại nương thật lợi hại!”

Đại nương “Hừ” một tiếng, không để ý đến.

Quý Từ tiếp tục nói: “Thật sự trước giờ ta chưa từng thấy chiêu dùng dao nào nhanh hơn người. Dù chỉ lướt qua nhưng ta phảng phất đã cảm nhận được đau đớn, lưỡi dao sáng như tuyết, miệng v·ết th·ương chỉnh tề, nếu không có vài chục năm chăm chỉ làm việc căn bản không đạt được trình độ như vậy!”

“Đại nương, đệ tử Đạo Môn của chúng ta nhất định đều thích ăn đồ ăn do người nấu!”