Chương 11

Phía dưới bàn, Kiều Tịch cười trộm.

Nhìn ánh mắt sáng bừng của cô gái bên chân mình, trong mắt Lục Hoặc có thêm vài phần bất đắc dĩ.

Tay Kiều Tịch để trên chân Lục Hoặc không buông, cô thậm chí dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo anh, không tiếng động nói: “Di động.”

Cơ thể Lục Hoặc lập tức căng thẳng.

Cô gái căn bản không dùng sức, đầu ngón tay mềm như bông kia của cô làm gì giống đang nhéo người? Càng giống như đang câu dẫn.

Anh rũ xuống đôi mắt, cảnh cáo nhìn Kiều Tịch.

Kiều Tịch chỉ có thể buông tay, cô tha thiết nhìn anh.

Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt, trong tầm mắt của quản gia Lục và bác sĩ Kim, một bàn tay để trên tay vịn của anh duỗi xuống, giây tiếp theo, bị Kiều Tịch nắm lấy.

Lông mi đen dài của Lục Hoặc nhẹ nhàng run lên, anh cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của cô đang viết chữ vào lòng bàn tay mình.

Sức lực của cô gái rất nhẹ, lòng bàn tay anh ngứa lắm, giống như một con kiến nhỏ đang gặm cắn từng chút đầu quả tim của anh, khiến người ta khó chịu lại khó nhịn, rồi lại không thể làm gì được.

Ánh mắt Lục Hoặc mù mit, giống như chịu không chịu nổi nữa, bàn tay anh khép lại, cầm lấy tay của cô gái.

Kiều Tịch chớp chớp mắt, cô còn chưa viết xong mà.

Lục Hoặc không nhìn cô gái phía dưới bàn, gương mặt anh vô cảm cầm chặt tay cô gái.

“Hoặc thiếu gia.” Bác sĩ Kim muốn tiến lên, “Tôi giúp cậu kiểm tra.”

“Nơi này không tiện, chúng ta đi ra ngoài đi.” Lục Hoặc nói xong, anh buông lỏng tay Kiều Tịch, chuyển động xe lăn rời khỏi bàn.

Quản gia Lục và bác sĩ Kim theo anh đi ra ngoài.

Trong phòng sách yên tĩnh lại, Kiều Tịch không cử động, ai biết được bọn họ có thể đột nhiên quay trở về hay không.

Cô cúi đầu nhìn đôi tay bị nắm lấy của mình, lúc nãy Lục Hoặc dùng sức như vậy, mu bàn tay của cô đều đỏ lên rồi.

Bên ngoài, Lục Hoặc thấy di động của Kiều Tịch đặt trên bàn, anh đi qua, làm bộ lơ đãng cầm lấy điện thoại di động. Giây tiếp theo, điện thoại đột nhiên vang lên.

Quản gia Lục và bác sĩ Kim đồng thời nhìn về phía anh.

Lục Hoặc không chút hoang mang mà ngắt cuộc gọi.

“Thiếu gia, đây là……” Quản gia Lục mở miệng.

Đôi mắt Lục Hoặc nhíu chặt, anh đưa điện thoại cho người hầu đứng cách đó không xa, “Điện thoại của cô, cất đi.”

Một giây trước người hầu còn đang kinh hồn táng đảm, lúc này phản ứng rất nhanh, “Thật xin lỗi thiếu gia, lúc nãy tôi quét dọn thuận tay để ở đó.”

Bà ấy vội chạy đến nhận lấy chiếc điện thoại có ốp hình hoa anh đào kia, bỏ vào túi, “Thật xin lỗi thiếu gia, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Quản gia Lục liếc mắt nhìn người hầu một cái, không nói thêm gì.

Bác sĩ Kim tiến lên kiểm tra hai chân của Lục Hoặc, quản gia Lục và người hầu tự giác rời khỏi căn phòng nhỏ.

Lục Hoặc từ nhỏ đã không thể đi, kỳ lạ là hai chân của anh giống với người bình thường, có tri giác.

Bác sĩ Kim ngồi xổm xuống quan sát chân Lục Hoặc, vì hàng năm không đi được nên chân của anh gầy hơn so với người bình thường, có thể là vì Lục Hoặc vẫn luôn kiên trì mát xa nên cơ bắp của hai chân héo rút không nghiêm trọng lắm.

Hai chân Lục Hoặc đều là màu đen, thoạt nhìn giống như trúng độc, lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy cũng không khỏi khϊếp sợ, ông cụ Lục nói với ông ấy rằng, đây là lúc Lục Hoặc còn nhỏ đột nhiên hiện ra, hơn nữa càng ngày càng lớn.

Rõ ràng là thanh niên tuấn tú xuất trần nhưng hai chân lại xấu xí khó coi.

Đây cũng là lý do Lục Hoặc mỗi ngày đều mặc quần dài, thậm chí có lúc sẽ đắp thêm tấm chăn để che đậy.

Lúc trước bác sĩ Kim có chuẩn đoán bệnh rồi, những vệt màu đen như vết bớt này không ảnh hưởng gì đến Lục Hoặc.

Nếu Bạo Phú thấy nó nhất định sẽ biết, màu đen trên chân Lục Hoặc đều là năng lượng đen, chỉ cần năng lượng đen bị tiêu trừ, màu đen trên đùi Lục Hoặc cũng sẽ tan hết, đồng thời anh có thể đi lại.

“Hoặc thiếu gia, được rồi.” Bác sĩ Kim kiểm tra một hồi, nhiều năm như vậy, chân Lục Hoặc đều như thế này, cũng không có biến hóa gì. Nhưng ông ấy biết Lục Hoặc có thể duy trì hiện trạng bây giờ cũng tốn không ít công phu, chịu không ít đau khổ.

Anh cần phải tiến hành hoạt động huấn luyện khớp xương, tăng cường lực của cơ bắp mỗi ngày, đây cũng không phải một việc dễ dàng.

“Ừ.” Lục Hoặc không hỏi gì, anh đã quen rồi.

Không bao lâu, quản gia Lục và bác sĩ Kim rời đi, hai người còn phải báo cáo lại tình hình của Lục Hoặc với ông cụ Lục.

Người hầu trả lại điện thoại cho Lục Hoặc, trái tim treo lên nãy giờ mới bình ổn xuống.

Lục Hoặc trở lại thư phòng, bên trong rất yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng của cô gái.

Lục Hoặc mở miệng: “Bọn họ đi rồi, cô có thể ra.”

Phía dưới bàn không có bất cứ âm thanh gì.

Lục Hoặc trầm mặc một chút, anh chuyển động xe lăn đi qua.

Chỉ thấy phía dưới bàn, hai tay cô gái ôm lấy chân, thân thể mảnh khảnh cong lại, con ngươi đen nhánh của cô ướŧ áŧ, mỏi mắt trông mong nhìn anh.

Môi mỏng của Lục Hoặc mím chặt, “Ra đây!”

Cho dù ánh sáng phía dưới bàn không tốt, nhưng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái cũng giống như nhuộm lên một luồng sáng, trắng mịn trong sáng, lúc này cô rất ngoan ngoãn, như đứa bé đáng thương, cũng không vô lại, trong mắt đầy ý xấu như bình thường.

Kiều Tịch vươn đôi tay, “Lục Hoặc, chân em tê rần rồi.”



Con ngươi đen nhánh của Lục Hoặc yên tĩnh nhìn cô.

Kiều Tịch chớp mắt, đôi mắt ngập nước, cực kỳ đáng thương, “Chân tê lắm, không đi được nữa.” Nói rồi, cô còn duỗi tay gõ gõ chân của mình.

Lục Hoặc cắn chặt răng.

Lúc ra khỏi thư phòng, Kiều Tịch ngồi trên đùi Lục Hoặc, thân thể mềm mại của cô dựa vào trong lòng Lục Hoặc, đôi tay cô đặt trên vai anh, trong mắt đều là ý cười.

Người hầu đứng chờ ở bên ngoài nhìn thấy, không thể không bội phục người trẻ tuổi thật biết cách chơi, người của ông cụ mới đi, họ lại dính vào nhau, không sợ hãi chút nào.

Kiều Tịch nhìn năng lượng vàng trên mu bàn tay lại tăng mạnh, từ 36% biến thành 37%, cô có chút luyến tiếc rời khỏi.

“Lúc nãy điện thoại của cô vang lên, tôi giúp cô cúp rồi.” Lục Hoặc trả điện thoại cho Kiều Tịch.

Lúc này Kiều Tịch mới nhớ tới cô quên nói với mẹ sẽ về muộn.

“Em phải đi đây.” Kiều Tịch cầm lấy di động, cô hỏi Lục Hoặc, “Anh cho em số điện thoại của anh đi, dù sao hiện tại chúng ta cũng coi như là bạn bè.”

“Tôi không có điện thoại.” Lục Hoặc nhướng mày, giọng nói bình tĩnh: “Người bạn ngồi trên đùi của tôi à?”

Kiều Tịch:……

Cô hừ một tiếng, rời khỏi l*иg ngực của Lục Hoặc đứng lên, “Em đi đây.”

Bóng dáng của cô gái lay động lòng người, dần dần biến mất ở ngoài cửa.

Thật hiển nhiên, lúc nãy nói tê chân là cô lừa anh.

Kẻ lừa đảo!

Lúc trở về Kiều gia, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.

“Tiểu Tịch, sao con về muộn thế? Ăn cơm chưa?” Mẹ Kiều đánh giá con gái, phát hiện sắc mặt của cô hồng hào, lúc này bà mới yên tâm, thậm chí là vui vẻ.

Mấy ngày gần đây sắc mặt của con gái đều rất tốt, khuôn mặt nhỏ trắng hồng càng thêm xinh đẹp, nhìn cũng càng thêm khỏe mạnh.

“Đói quá đi, con còn chưa ăn.” Giọng nói Kiều Tịch dễ nghe, chỗ cuối câu kéo dài như có vài phần làm nũng khiến trái tim mẹ Kiều đều phải hòa tan rồi, bà vội bảo phòng bếp đưa đồ ăn tới.

Bà ngồi bên cạnh con gái, không ngừng gắp đồ ăn cho cô, “Đứa bé Tích Tích cũng đi ra ngoài cả ngày, cũng không biết sao còn chưa trở về nữa.”

“Chị ấy còn chưa về?” Kiều Tịch nghĩ đến việc đối phương đang trồng cây, “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, hôm nay trước khi đi chị ấy có nói với con muốn đi vận động.”

Mẹ Kiều gật đầu, không để ý nhiều lắm, “Tiểu Tịch, đây là cá do mẹ nấu, con ăn nhiều một chút, có thêm chút thịt mới đẹp.”

Không có bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích, mẹ Kiều không bị ảnh hưởng, toàn tâm toàn ý đều là con gái của mình.

Không bao lâu, Triệu Vũ Tích về.

“A, Tích Tích, cháu làm sao vậy?” Mẹ Kiều nhìn bộ dáng chật vật của cháu gái, bà giật mình trợn tròn mắt.

Kiều Tịch vừa ăn cơm xong, đang uống trà với mẹ Kiều, cô ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt Triệu Vũ Tích bị cháy nắng, môi bị bong tróc, đầu tóc hỗn độn, quần áo cũng nhăn nhó, cả người không có sức lực, tiều tụy không thôi.

“Dì nhỏ, cháu có chút mệt.” Giọng nói Triệu Vũ Tích nghẹn lại, cả ngày nay cô ta không uống nước.

Sau khi hệ thống phán đoán nhiệm vụ của cô ta thất bại, sẽ mở ra hình thức xui xẻo một tuần.

Sau khi hệ thống phán quyết không lâu, lúc cô ta muốn rời khỏi vùng hoang vu lại phát hiện điện thoại hết pin, cô ta không gọi được xe, chỉ có thể đi bộ từ vùng hoang vu trở về nội thành.

Dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, cô ta có lẽ đã đi được mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi đến nội thành, thật vất vả cô ta mới có thể gọi xe thì lại gặp tai nạn xe cộ, may mắn chỉ là tài xế bị thương nhẹ, cô ta không bị gì.

Một ngày trôi qua như vậy, tinh thần của cô ta mệt mỏi tới cực điểm.

“Mệt mỏi? Mau tới đây ngồi, ăn cơm chưa cháu? Dì bảo người giúp việc làm thức ăn cho cháu.” Đồ ăn nóng lúc nãy đã bị con gái ăn gần hết, “Trong phòng bếp còn có chút bánh, cháu ăn lót dạ trước đi.”

Triệu Vũ Tích thật sự là vừa mệt vừa đói, cô ta gật đầu.

Kiều Tịch hỏi Bạo Phú, “Triệu Vũ Tích bị sao thế?”

Giọng nói trẻ em của Bạo Phú tràn ngập kích động, “Người phụ nữ xấu xa kia làm nhiệm vụ thất bại, bị trừng phạt.”

“Hả?” Kiều Tịch nổi lên hứng thú, “Trừng phạt gì thế?”

Bạo Phú khôi phục thông tin từ hệ thống cấp thấp của Triệu Vũ Tích, “Trong một tuần, người phụ nữ xấu xa đều sẽ rất xui xẻo.”

Kiều Tịch ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại, nhìn dáng vẻ của Triệu Vũ Tích, hiển nhiên trừng phạt đã bắt đầu rồi.

“Tích Tích, ăn chút bánh ngọt trước đi.” Lúc nãy mẹ Kiều đi phân phó phòng bếp làm thêm chút thức ăn, bà còn bưng tới một phần bánh ngọt.

“Cảm ơn dì nhỏ.” Gương mặt Triệu Vũ Tích đầy cảm kích, cô ta cực kỳ đói, vội vàng ăn.

Lúc này, TV trong phòng khách đang chiếu show truyền hình nào đó, khách mời bên trong đang trồng cây.

Kiều Tịch nghĩ đến Lị Lị ở bệnh viện, đứa bé đáng yêu như vậy, nếu không phải cô ngăn cản, qua mấy ngày Lị Lị sẽ bị Triệu Vũ Tích cướp lấy năng lượng xanh, vì thế mà mất đi sinh mệnh.

Nghĩ vậy, Kiều Tịch thật khó chịu, cô giống như nữ phụ ác độc, cố ý mở miệng: “Thì ra trồng cây khó như vậy, vừa phải làm cỏ, vừa phải cuốc đất, còn phải đào hố.”

Mẹ Kiều gật đầu, “Trên thế giới này không có việc gì là dễ dàng.”

Kiều Tịch cười tiếp tục nói: “Thảo nào nhiều khách mời trong tiết mục cùng nhau hợp tác trồng cây, nếu không chỉ có một người khẳng định mệt chết, có điều, hẳn là không ai dốt như vậy, một mình đi trồng mấy trăm cây.”

Cổ họng Triệu Vũ Tích nghẹn lại, bánh ngọt trong miệng phun ra, lập tức ho khan.

“Tích Tích, làm sao vậy? Cháu không sao chứ?” Mẹ Kiều vội đưa nước cho cô ta.



Triệu Vũ Tích uống liên tục mấy miếng mới bình tĩnh lại, “Cháu không sao. Cháu ăn no rồi, muốn lên phòng tắm rửa một cái.”

“Ừ, đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Trong phòng tắm, lúc Triệu Vũ Tích sắp tắm xong, cô ta không cẩn thận dẫm phải sữa tắm rớt trên mặt đất, cả người không khống chế được mà ngã xuống đất, “Bộp!” Một tiếng, cô ta ngã trên mặt đất.

Bây giờ mới là ngày đầu tiên, Triệu Vũ Tích đã ngã gãy chân.

Cô ta được tài xế của Kiều gia đưa đi bệnh viện băng bó, sau khi làm xong, cô ta nghĩ tới gì đó, căn cứ vào thông tin lúc trước hệ thống cung cấp, cô ta tìm đến phòng bệnh.

Lị Lị ngồi ở trên giường, nâng niu kẹp chiếc kẹp dâu tây lên trên đầu, sau đó, cô bé thật cẩn thận lấy từ trong túi ra một viên kẹo, vui vẻ ăn.

Đây là người chị xinh đẹp mua cho cô bé.

Cô bé thật nhớ chị gái xinh đẹp nha.

“Em là Hoàng Lị Lị.” Triệu Vũ Tích chống nạng, gian nan đi vào phòng bệnh của Lị Lị, số phòng mà hệ thống đưa không phải phòng này, cô ta thật vất vả mới biết được từ y tá rằng Hoàng Lị Lị đã đổi thành phòng đơn.

Hệ thống cho Triệu Vũ Tích năng lực, cô ta có thể thấy năng lượng xanh trên tay Hoàng Lị Lị, thế mà đạt tới 100%, khó trách nhiệm vụ của cô ta bị tuyên bố thất bại.

Nhưng đây là có chuyện gì xảy ra?

Lúc trước hệ thống nói với cô ta, năng lượng xanh của Hoàng Lị Lị chỉ còn 12%, cô ta chỉ cần nghĩ cách làm năng lượng xanh của Hoàng Lị Lị giảm xuống 10%, là có thể cướp lấy năng lượng xanh của đối phương.

“Chị biết em sao?” Lị Lị ăn kẹo, tâm trạng cô bé rất tốt, trên khuôn mặt nhỏ chứa đầy ý cười.

Triệu Vũ Tích nhíu mày, không nên như vậy.

Hoàng Lị Lị hẳn nên hoảng sợ, tâm trạng mất mát, lại lo lắng chính mình trở thành gánh nặng của ba mẹ, là một đứa bé thật hèn mọn.

Sao bây giờ cô bé giống như thay đổi tính cách vậy?

Triệu Vũ Tích có chút không cam lòng, cô ta đi qua, mỉm cười mở miệng: “Chị giống em, cũng bị bệnh nặng cần làm phẫu thuật, người giống như chúng ta, tồn tại cũng là dày vò, có đôi khi chết đi ngược lại là một loại giải thoát, em nói đúng không?”

Lông mày Lị Lị nhíu chặt, cô bé dùng sức lắc đầu, “Chị gái xinh đẹp nói, sau này lớn lên em phải làm nhà ẩm thực, không thể chết được, em còn muốn chăm sóc ba mẹ thật tốt, em mới không chết đâu.”

Cô bé học dáng vẻ dạy dỗ người của Kiều Tịch, dạy dỗ Triệu Vũ Tích, “Người tìm đến cái chết rất ngốc, rất ngu xuẩn, chị xinh đẹp nói, chết rồi thì cái gì cũng không có, sống mới có thể mỗi ngày ăn kẹo.”

Kẹo trong miệng thật ngọt, cô bé thích kẹo của chị gái xinh đẹp tặng.

Triệu Vũ Tích khϊếp sợ, đây là lời mà một đứa bé 7 tuổi có thể nói ra? Chẳng lẽ hệ thống xuất hiện vấn đề?

Lúc này, ba của Lị Lị mang nước trở về.

Triệu Vũ Tích sợ tới mức chống nạng vội vàng chạy đi.

Kiều Tịch cũng không biết Triệu Vũ Tích đi tìm Lị Lị, hôm nay cô lấy được 37% năng lượng vàng, dưới sự kiến nghị của Bạo Phú, cô chuẩn bị rút hộp bảo vật.

Bạo Phú thật vui vẻ, “Chủ nhân, bây giờ muốn rút hộp bảo vật cần dùng 7% năng lượng vàng.”

Kiều Tịch: “Sao lại nhiều hơn rồi?”

“Chủ nhân, càng ngày sẽ càng phải tiêu hao nhiều năng lượng vàng hơn để rút hộp bảo vật, nhưng đạo cụ rút được sẽ càng hữu dụng.”

Kiều Tịch miễn cưỡng tiếp thu lời giải thích này, “Rút đi.”

Giây tiếp theo, màn hình lớn hiện lên trước mắt Kiều Tịch.

Trong hình vẫn là căn phòng nhỏ của Lục Hoặc.

Hiện tại cậu nhóc Lục Hoặc so với lúc ba tuổi đã trưởng thành hơn một ít, hẳn là tầm năm sáu tuổi, ngũ quan càng thêm xinh đẹp tinh xảo.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ có vẻ mềm mịn, nhìn thế nào cũng giống thiên sứ nhỏ.

Cậu che lại chiếc bụng nhỏ, đói quá.

Buổi sáng cậu không ăn sáng, người hầu chăm sóc cậu quên đưa bữa sáng tới, bây giờ đã qua giữa trưa, gần tới 2 giờ chiều rồi, dì ấy vẫn quên đưa cơm trưa cho cậu.

Lúc trước dì ấy cũng sẽ ngẫu nhiên quên đưa đồ ăn cho cậu, nhưng chỉ là một bữa, bây giờ hai bữa đều không đưa, cậu bé Lục Hoặc thật sự rất đói bụng.

Cậu chuyển động xe lăn nho nhỏ, đi ra căn phòng nhỏ.

Hôm nay Lục Vinh Diệu không cần đi học, cậu không muốn đi về phía biệt thự bên kia, Lục Hoặc nhỏ chép miệng, cậu biết mỗi lần gặp phải Lục Vinh Diệu, cậu đều sẽ bị thua thiệt.

Cậu chuyển động xe lăn đi tới cửa sau, cậu phát hiện cửa cũng không khóa.

Người hầu chăm sóc cậu hôm nay có việc, lại không thể quang minh chính đại đi ra ngoài, dì ấy liền đi cửa sau, dì ấy đi vội vàng nên cửa không khóa kỹ.

Nhóc Lục Hoặc mở cửa sau, đi ra ngoài.

Lần đầu tiên cậu nhóc rời khỏi Lục gia, cậu tò mò đánh giá xung quanh, đôi mắt to đen bóng ngập tràn sự hưng phấn.

Lúc qua đường cái, bên cạnh cậu có một người chú dừng lại, trên chiếc xe đạp của chú ấy buộc đầy bong bóng.

Chú ấy cúi đầu nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cậu bé Lục Hoặc, chú ấy cười sang sảng, từ trên xe lấy xuống một bong bóng hình con cá vàng, cột vào xe lăn nho nhỏ của cậu, “Cậu nhóc, đây là món quà chú tặng cho cháu.”

Chiếc bong bóng hình cá vàng cột vào trên xe lăn không ngừng lay động trong không trung.

Cậu bé Lục Hoặc thẹn thùng nhấp miệng nhỏ, mắt to chớp chớp, cậu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cậu thật vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu nhận được quà!

Nhìn cảnh này trên màn hình, đầu quả tim của Kiều Tịch mềm nhũn.