Chương 7

Tần Tiêu lại kiên nhẫn đợi vài phút, xác định đối phương sẽ không tỉnh, cậu nhẹ nhàng thu tay về. Cậu nhìn trái nhìn phải, lén lút đến gần Hạ Thế, môi khẽ chạm vào môi Hạ Thế.

Yêu lực và tinh huyết thoáng chốc xông vào trong môi Hạ Thế, đi xuống dọc theo cổ họng, nhanh chóng lan tràn về phía toàn thân Hạ Thế, trên khuôn mặt tái nhợt của Hạ Thế có thêm chút hồng hào.

Thấy thế, Tần Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Thêm hai lần nữa, Hạ Thế có thể khôi phục được bảy tám phần. Tối đa là ba ngày, cậu không thể chấp nhận Hạ Thế khổ sở nằm ở trên giường làm bệnh nhân lâu được.

Tần Tiêu chọc chọc mặt điện thoại bị nứt, điện thoại không hề phản ứng. Tần Tiêu định gọi đồ ăn bên ngoài, một phần gan heo xào, một phần phần miến tiết vịt để bổ sung cho mình, cho dù thức ăn bình thường không thể bổ sung được tinh huyết.

Điện thoại di động vẫn kiên trì bãi công, Tần Tiêu đành phải cầm một nắm tiền giấy trong ngăn kéo, chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh mượn điện thoại đặt đồ ăn bên ngoài, cậu thay Hạ Thế đặt cơm có khẩu vị thanh đạm cho bệnh nhân.

Tần Tiêu tối hôm qua ngủ không ngon, trán bị thương, vất vả lắm cậu mới thở phào nhẹ nhõm, sáng sớm đã bị Tần Trạch Chi đánh thức, hơn nữa hao phí tinh huyết và yêu lực, lúc này cậu thật sự là mệt mỏi không chịu nổi.

Cậu cuộn tròn trên giường dựa vào tường, chừa lại càng nhiều không gian càng tốt cho Hạ Thế. Trước khi giao hàng đến, cậu phải tranh thủ thời gian ngủ bù một lát.

Sau khi Tần Tiêu nhắm mắt vài phút, Hạ Thế mở mí mắt, anh lẳng lặng nhìn Hệ Mộc Nhỏ đang cuộn tròn bên cạnh.

Một cái chạm nhẹ trên môi như chuồn chuồn lướt nước, để lại xúc cảm ấm áp mềm mại.

Lực lượng khổng lồ chui vào trong miệng anh xen lẫn mùi máu tươi, đó là máu của Hệ Mộc Nhỏ. Hạ Thế không xác định được Tần Tiêu đang làm gì, anh biết dị năng giả hệ mộc, không có ai sẽ sử dụng loại phương pháp trị liệu này.

Có lẽ là không biết, hoặc có lẽ là cái giá quá lớn, không ai vui lòng hy sinh.

Hạ Thế hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, anh bị bệnh này, cho dù là được trị liệu kịp thời, việc anh nằm hai ba tháng là tương đối bình thường, suy yếu bốn năm tháng cũng không có gì lạ.

Không thể tin được là, tình trạng hiện tại của anh chuyển biến tốt với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp giảm bớt một nửa. Nếu cứ tiếp tục áp dụng phương thức này, chưa đầy ba ngày, anh đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Ba ngày, kỳ tích chưa từng có ai đạt được.

Kẻ muốn ép buộc anh cũng không làm được, cho dù làm được, kẻ đó cũng chắc chắn sẽ không liều lĩnh trả giá.

Cái giá cực lớn mà Hệ Mộc Nhỏ phải gánh vác, Hạ Thế không dám nghĩ tới.

Đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên khi Hạ Thế rơi xuống nhà hàng với view ngắm cảnh, lúc ấy, anh không rõ đối phương cứu anh như thế nào. Nhưng lúc này đây, anh rõ ràng cảm nhận được.

Anh không phải lòng dạ sắt đá, nói không xúc động là giả.

Hạ Thế hé môi, giọng nói cực thấp cực nhẹ: "Tần Tiêu."

Không biết đối phương có nghe thấy anh nói không, Hệ Mộc Nhỏ nhích về phía anh, tiếp tục ngủ.

Tôi sẽ báo đáp cho cậu trăm nghìn lần.

Cảm ơn cậu khi ta lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, vô cùng chật vật, không chút do dự ra tay giúp đỡ.

Đối mặt với công ty phá sản, toàn bộ tài sản bị cướp đi, Hạ Thế không phải không có cảm xúc dao động. Anh đã thói quen với việc khống chế cảm xúc, ở thời đại tinh tế thiếu vắng những loại thực vật quý giá để xoa dịu tâm trạng, điều tiết cảm xúc là một môn học bắt buộc.

Chỉ có điều Hạ Thế quá mức hà khắc. Đối với những chuyện thăng trầm gặp phải trong đời người, không có mấy người vẫn kìm nén được niềm vui và nỗi buồn của mình.

Bệnh cảm xúc, một trong những bệnh nặng của thời đại tinh tế. Để tránh sự hỗn loạn về tinh thần, mọi người phải học cách kiểm soát cảm xúc, đặc biệt là sự bùng nổ của cảm xúc tiêu cực.

Sao Hạ Thế lại không hiểu, kẻ đó cố ý nhục nhã anh, khiến anh không còn đường để đi. Kẻ đó đang đợi, đợi anh mất khống chế cảm xúc, tinh thần lực hỗn loạn, hèn mọn quỳ xuống cầu xin giúp đỡ.

Với kiến thức và năng lực của Hạ Thế, dẫu cho anh mất đy công ty của mình, nếu anh chuyển đến bất kỳ một công ty khoa học kỹ thuật nào, anh vẫn có năng lực đứng ở vị trí cao như thường.

Có một số người không thể thấy anh sống một cuộc sống tốt đẹp, cho nên không có công ty nào nhận anh, thậm chí ngay cả khi đã hạ lương. Bọn họ chỉ cho phép Hạ Thế làm một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Những người đó sợ đả kích Hạ Thế chưa đủ, bọn họ cố ý để Hạ Thế xin trợ cấp sinh hoạt thấp nhất cho nhân viên thất nghiệp, phí sinh hoạt mỗi tháng là tám trăm đồng tinh tế, đủ để cho anh không chết đói.

Đã từng, Hạ Thế không biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tài sản, anh có rất nhiều tiền, hơn nữa còn biến động theo từng giờ từng phút, anh hoàn toàn không nhớ được số tiền cụ thể. Mà giờ đây, anh nhớ kỹ, trong tài khoản cá nhân của mình chỉ có tám trăm.

Đây là tháng trợ cấp đầu tiên trung tâm thất nghiệp phát cho anh, đồng thời cũng là tháng cuối cùng, Hạ Thế rơi xuống nhà hàng với view ngắm cảnh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Thế cảm nhận được sự thoải mái đã lâu không gặp.

Chết có lẽ rất không đáng, nhưng ít nhất so với cuộc sống bị người khác khống chế còn tốt hơn nhiều.

Hạ Thế nhắm mắt nghênh đón cái chết, trong tiếng gió gào thét, anh loáng thoáng nghe được có người gọi tên mình.

Anh cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng anh vẫn chưa chết.

Hệ Mộc Nhỏ cứu anh, liên tục cứu hai lần.

Hạ Thế giơ tay nhẹ nhàng ấn vào vòng tay thông minh, tài sản tám trăm đồng tinh tế quả thật xấu hổ, trên con đường tiến lên của Hạ Thế, chưa khi nào nghèo như vậy.

Chỉ có điều, tám trăm đồng tinh tế tốt xấu cũng là tiền, có thể làm phí sinh hoạt cơ bản của anh. Anh không thể để cho Hệ Mộc Nhỏ đã cứu anh rồi còn phải nuôi anh nữa, gánh vác chi tiêu cuộc sống của mình.

Anh cực kỳ nghèo, nhưng anh không cảm thấy tuyệt vọng. Vì chính anh, vì Hệ Mộc Nhỏ bên cạnh, anh sẽ nhanh chóng giải quyết rắc rối, cải thiện chất lượng cuộc sống của anh và Hệ Mộc Nhỏ.

Vòng tay thông minh nhấp nháy đèn đỏ vài lần, vô cùng không nể mặt hiện ra một câu thông báo: Sự cố hư hỏng, đang tự sửa chữa.

Hạ Thế: ...

Tổng giám đốc độc tài với tài sản chỉ còn sót lại tám trăm đồng tinh tế, thậm chí đến phí sinh hoạt cuối cùng cũng không lấy ra được.

*

Chú thích của tác giả:

Về tuổi tác, Tần Tiêu là yêu quái, mẹ Tần Tiêu là yêu quái, trong nhà họ Tần còn có lão yêu quái.