Chương 9

Mọi thứ thật độc đáo.

Phù hợp với thiết lập cũ kỹ, là an ninh ở đây. Có thể tùy tiện đạp văng cửa nhà người khác mà không kích hoạt báo động, không thấy cảnh sát tuần tra qua lại, yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Các biện pháp an ninh của nhà Hệ Mộc Nhỏ cũng khiến Hạ Thế không còn gì để nói, không cần tròng mắt, không cần vân tay, ngay cả mật mã cũng không luôn, chỉ là một chiếc ổ khóa kim loại, trong khi cánh cửa mỏng manh đến nỗi chỉ cần một cú đá là mở được.

Một khi có kẻ bụng dạ khó lường đột nhập vào nhà Hệ Mộc Nhỏ, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Sử dụng vũ lực đe dọa để Hệ Mộc Nhỏ kí©h thí©ɧ sự phát triển của thực vật, không quan tâm Hệ Mộc Nhỏ sẽ tiêu hao tất cả dị năng, Hệ Mộc Nhỏ cạn kiệt dị năng, nói không chừng sẽ chết thảm trong nhà.

Mấy người sáng nay tới gây sự đó, mặc dù có ít sức mạnh, nhưng ở các phương diện khác tương đối yếu, những người này thế mà lại dám tùy tiện đánh mắng Hệ Mộc Nhỏ.

Hạ Thế giương mắt nhìn Tần Tiêu, Tần Tiêu thích cười, mặt mày cong cong lộ ra sức sống vô tận, giống như một cái cây tắm mình tự do dưới ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.

Hạ Thế vừa hy vọng Hệ Mộc Nhỏ đến cơ quan bảo vệ, nhận được sự chăm sóc xứng đáng. Nhưng anh cũng sợ rằng nếu Hệ Mộc Nhỏ liên lạc với cơ quan liên quan, điều chờ tới không phải là an toàn mà là nguy hiểm. Chuyện Hệ Mộc Nhỏ cứu Hạ Thế, nếu như bị kẻ đó biết được, kẻ đó rất có thể chèn ép Hệ Mộc Nhỏ một cách tàn nhẫn.

Cũng là dị năng hệ mộc, xung quanh kẻ đó được người theo đuổi vây quanh, cưng chiều cậu ta bằng cả tấm lòng. Còn Hệ Mộc Nhỏ không nơi nương tựa lại không có năng lực đánh trả.

Hạ Thế cân nhắc hai giây, vẫn chưa phải lúc, chờ thêm một thời gian nữa, chờ anh có thể xây dựng một khu vực an toàn và đảm bảo tính mạng cho Hệ Mộc Nhỏ.

Cho đến lúc đó, hãy cố gắng đừng chạm mặt kẻ đó.

Trình độ khoa học kỹ thuật của nhà Hệ Mộc Nhỏ lạc hậu toàn diện, chất lượng không khí lại tốt ngoài dự đoán.

Các dự án nghiên cứu của công ty Hạ Thế, bao gồm khôi phục ánh sáng, đất và mưa của Lam Tinh nhằm cung cấp các điều kiện thích hợp cho sự phát triển của cây trồng.

Thảm thực vật xanh tươi tốt vừa có thể cải thiện môi trường của hành tinh, mà còn có thể làm cho càng nhiều người có được thực vật làm bạn, ổn định cảm xúc, ổn định tinh thần lực của họ.

Đáng tiếc là, cho đến khi Hạ Thế phá sản, dự án trồng trọt này vẫn chưa có tiến triển mang tính đột phá nào.

Hạ Thế gắp một đũa thức ăn, cảm nhận mùi thơm đặc trưng của rau từ đầu lưỡi truyền đến.

Ánh mặt trời chiếu vào nhà qua khung cửa sổ, ngoài cửa sổ chim hót hoa thơm. Không phải là không khí tổng hợp trong phòng thí nghiệm, hay là khu vườn sinh thái mô phỏng bằng ảo ảnh, không khí trong lành khắp nơi, không khí chất lượng cao hít thở thoải mái, thật sự có tồn tại.

Tần Tiêu đặc biệt vui vẻ, Tổng giám đốc độc tài không lãng phí thức ăn, ăn hết thức ăn mình chọn cho anh.

Ăn chung bàn với Tổng giám đốc độc tài, bữa ăn này Tần Tiêu vô cùng thỏa mãn, cậu đang có tâm trạng rất tốt, lần lượt nói không ít chuyện.

Nói nơi này là ngôi nhà mẹ để lại cho cậu, nói Tần Trạch Chi không tính là họ hàng của cậu, cậu kể cho Hạ Thế, hàng xóm láng giềng người nào hiền lành, người nào lắm chuyện khiến người ta chán ghét.

Sau khi ăn xong, Tần Tiêu mãnh liệt từ yêu cầu dọn dẹp bàn của Tổng giám đốc độc tài. Cậu không chấp nhận được Tổng giám đốc độc tài đẹp trai rửa chén lau bàn, chút chuyện nhỏ này giao cho cậu là được.

Cậu nhanh chóng dọn bát đũa vào phòng bếp, sau đó lại kéo bàn ra khỏi phòng ngủ, nhường ra không gian cho phòng ngủ.

Thế nhưng, Tần Tiêu ngăn được Tổng giám đốc độc tài vào bếp, nhưng cậu không ngăn được Tổng giám đốc độc tài đi vệ sinh.

Tục ngữ nói rất đúng, con người có ba cái gấp, Tổng giám đốc độc tài cũng như thế. Tổng giám đốc độc tài đang bệnh có sức cử động cổ tay để ăn, nhưng lại không có sức để xuống đất đi lại, anh đặt lòng bàn chân xuống còn không vững.

Tần Tiêu xung phong đảm nhận vai trò gậy chống hình người, đỡ Tổng giám đốc độc tài đi xử lý nhu cầu cá nhân.

Trong nhà vệ sinh, Tần Tiêu đứng bên cạnh Hạ Thế không nhúc nhích, Hạ Thế nhìn Tần Tiêu cũng không chủ động nói chuyện.

Sau một khoảng lặng, Tần Tiêu chợt hiểu ra. Cậu nhìn mặt Tổng giám đốc độc tài, tiếp theo nhìn thắt lưng Tổng giám đốc độc tài. Tổng giám đốc không có lực cởi thắt lưng, cởϊ qυầи, nhưng ngại mở miệng hở?

Chuyện này đúng là có hơi xấu hổ.

Vì thế, Tần Tiêu thân thiết hỏi một câu: "Có cần tui giúp không?"

Hạ Thế: "..."

Tầm mắt Hệ Mộc Nhỏ trắng trợn quanh quẩn ở bên hông anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Hệ Mộc Nhỏ sinh ra loại ảo giác anh hoàn toàn là phế nhân thế? Rõ ràng là anh không quen với việc có ai đó nhìn chằm chằm.

Dưới tình huống bình thường, chẳng lẽ không nên tự động tự giác lảng tránh à?

Cho tới nay, Tổng giám đốc độc tài luôn toát ra vầng sáng lạnh lùng, khí tức lạnh lẽo khiến người khác rùng mình tránh né, trốn tránh anh thật xa. Ai ngờ lúc này đây, vị Hệ Mộc Nhỏ nào đó lại tích cực trông chừng ở bên cạnh anh không nhúc nhích một bước.

Hạ Thế suy nghĩ một lát rồi dùng từ: "Tự tôi có thể làm được."

Vẻ mặt Tần Tiêu nghiêm túc: "Thật sao?"

Tuyệt đối đừng xấu hổ, thật ra cậu không ngại giúp Tổng giám đốc độc tài tí nào đâu.

Hạ Thế kiên định gật đầu, bảo đảm chính mình không thành vấn đề, lúc này Tần Tiêu mới quay lưng đi vài bước, cậu không đi quá xa, chỉ đứng ở sau cửa: "Có việc cứ gọi tui."

Hạ Thế bình tĩnh đồng ý một tiếng.

Một mặt anh giải quyết các vấn đề cá nhân, mặt khác anh bước ra khỏi phòng ngủ để tìm hiểu thêm về nhà của Hệ Mộc Nhỏ. Đoạn đường từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh này, Tổng giám đốc độc tài nghiêm mặt, không tiết lộ một chút cảm xúc nào trong lòng.

Điều khiển ánh sáng, điều khiển nhiệt độ, không có gì cả.

Ti vi chiếm diện tích, tủ lạnh không đầy đủ chức năng, không cảm nhận được đồ nội thất được thiết kế theo Ergonomics (*), không biết tại sao quạt điện vẫn được sử dụng.

(*)Ergonomics: có nghĩa là quá trình thiết kế sản phẩm hoặc bố trí môi trường, nơi làm việc, sao cho chúng thật sự phù hợp với người sử dụng.

Gương trên bồn rửa mặt thế mà thật sự cũng chỉ là một mặt gương, mà không phải là màn hình thông minh có chức năng gương. Vòi nước không phải là điều khiển thông minh, vòi sen cũng không phải là điều khiển thông minh. Còn bồn cầu, nó lại là dùng tay ấn xuống để xả nước?

Hạ Thế trầm mặc, mức sống của Hệ Mộc Nhỏ dừng lại ở năm bao nhiêu của lịch tinh tế thế?

Năm đầu tiên của tinh tế chăng? Lúc vừa bước vào thời đại tinh tế, khi các thiết bị đồng bộ liên quan chưa phát triển? Hành tinh này bị các cơ quan liên quan vứt bỏ, quy hoạch xây dựng bỏ dở?

Không đúng, chất lượng không khí ở đây rất tuyệt vời, chẳng lẽ là một dự án thí nghiệm hoàn toàn mới, nhằm duy trì khoa học kỹ thuật lạc hậu để thử nghiệm tái tạo môi trường tự nhiên sao?

Hạ Thế chống hai tay bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn mình tinh thần không phấn chấn ở trong gương.

Anh không nhìn thấy đồng hồ hiển thị thời gian ở nhà Hệ Mộc Nhỏ, từ lúc anh rơi xuống từ nhà hàng có view ngắm cảnh đến bây giờ, đến tột cùng đã qua bao lâu rồi? Liệu những người đó có tìm ra anh không?