Chương 22: Thôn Tùng Sơn (3)

Lý Nhị trong miệng bác gái là một người què, đi đường chậm, gọi cả buổi trời mới đi ra, sau khi đi ra thì vẻ mặt không tính là tươi đẹp, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hai gương mặt lạ đứng phía sau, mặt mày càng đen hơn.

Nhìn qua không thấy vui vẻ gì.

Tuy Lý Nhị không vui nhưng vẫn nghiêng người để bọn họ vào nhà, dẫn bọn họ lên lầu.

Chính giữa nhà chính lầu một đặt một bàn thờ, Giang Vu Tận đưa mắt nhìn, sau đó thu hồi tầm mắt.

Toàn bộ lầu hai có thể có thể gói gọn trong hai từ đơn sơ, một gian phòng, trong phòng có hai băng ghế, một cái giường, bác trai, bác gái không đi theo lên lầu, Lý Nhị nói chuyện càng thẳng thắn: "Điều kiện chỉ có như vậy, không ở được thì đi sớm đi đi."

Giang Vu Tận và Từ Đồng Quy đều ở lại.

Bây giờ là thời điểm giao giữa buổi trưa và buổi chiều, trời vẫn còn sớm, trên người Từ Đồng Quy còn có nhiệm vụ phải làm, sau khi nghỉ ngơi một lát, anh đi ra ngoài, công dân họ Giang tay không tấc sắt cũng vâng theo lời anh dặn đi theo phía sau.

Thôn xóm nhìn qua rất giống mọi thôn xóm bình thường, có người trồng rau bón phân trên cánh đồng, còn có người tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra một loạt tiếng cười, không có bất kỳ dị thường gì, bọn họ hỏi thăm thì biết gần đây trong thôn có người từ bên ngoài đến giống như bọn họ, nhưng đều chỉ ở một đêm là rời đi.

Từ Đồng Quy hỏi thăm bên ngoài nhà, trong nhà có vài người đang đánh bài, Giang Vu Tận suy tư không đến một giây, quyết đoán vào nhà xem người ta đánh bài.

Không ít người giống như cậu đứng một bên vây xem, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cậu vẫn có thể thỉnh thoảng trao đổi hai câu cùng người bên cạnh, nhỏ giọng phân tích ván bài, người nói chuyện với cậu còn khen cậu vừa nhìn đã biết là cao thủ đánh bài.

Giang Vu Tận khiêm tốn xua tay, nói sai rồi.

Tiếng trò chuyện rôm rả khắp phòng xen lẫn một tiếng va chạm không nhẹ không nặng từ trên lầu truyền đến, cậu thoáng ngẩng đầu.

Người bên cạnh xua tay, nói: "Chắc lại là con bé kia giở trò."

Giang Vu Tận thu hết vào trong tầm mắt, nở nụ cười: "Rất hoạt bát."

Từ Đồng Quy ở bên ngoài trò chuyện với người trong thôn, anh nghiêng mắt, nhìn thấy người trong phòng mặc áo sơ mi rộng thùng thình lười nhác đứng ở một bên, nụ cười nhợt nhạt, tư thái thoải mái, có vẻ cảm nhận được anh đang nhìn mình nên quay đầu lại, vẫy vẫy tay, như là ý bảo anh đến cùng xem người ta đánh bài.

Từ Đồng Quy không vào trong xem thôn dân đánh bài, thế nên Giang Vu Tận cũng không thể tiếp tục xem, bọn họ đi một vòng trong thôn, thẳng đến khi sắc trời chậm rãi tối đi, lúc này mới bắt đầu trở về.

Trong thôn không có gì kỳ lạ, điểm đặc thù duy nhất là gần như mỗi nhà đều bày một bàn thờ, điện thờ đều bị đóng lại, nên không rõ bên trong cung phụng cái gì.

Trên đường trở về, bọn họ băng qua một con đường nhỏ, ở một góc độ tinh tế, hai người đồng thời chú ý đến đền thờ màu đen nửa kín nửa hở giữa sườn núi.

Những đền thờ ngày nay rất hiếm thấy đền thờ nào có màu đen.

Mắt nhìn người bên cạnh, Từ Đồng Quy thu hồi tầm mắt, nói: "Về trước đi."

Giang Vu Tận đồng ý vô điều kiện.

Tin xấu là Lý Nhị cũng mặc kệ cơm, tin tốt là Từ Đồng Quy còn thừa nửa cái bánh bao đang gặm dở hồi sáng.

Ngồi trên băng ghế nhỏ, Giang Vu Tận cầm lấy bánh bao của mình, sau đó hào phóng chia một nửa đưa cho người bên cạnh.

Từ Đồng Quy nói không cần.

Giang Vu Tận tỏ vẻ không tin được: "Anh ghét bỏ tôi!"

"..."

Từ Đồng Quy cuối cùng vẫn nhận lấy một nửa của một nửa cái bánh bao, chậm rãi nuốt xuống.

Giang Vu Tận hài lòng gật đầu, cầm một phần tư cái bánh bao ngồi bên cửa sổ thò đầu ra nhìn.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ngoài cửa sổ, sương mù lại bắt đầu xuất hiện, hơn nữa càng lúc càng dày.

Ăn cơm tối xong đã đến giờ nghỉ ngơi, Giang Vu Tận nằm trên giường vừa chơi Tiêu Tiêu Lạc vừa ngáp một cái, mắt nặn ra hai giọt nước muối sinh lý. Từ Đồng Quy vẫn ngồi trên băng ghế, lúc này anh vừa chuyển băng ghế tới gần giường vừa nói: "Cậu ngủ đi."