Chương 23: Thôn Tùng Sơn (4)

Anh lại nói tiếp: "Ngày mai cậu bắt chuyến xe buổi sáng rời khỏi đây đi."

Không phải giọng điệu hỏi thăm, giọng nói kết hợp với sự lạnh lùng, cứng rắn của anh trở nên rất đáng sợ.

Giang Vu Tận thoải mái nhét mình vào ổ chăn, nhân tiện trở mình, thuận miệng đáp một tiếng: "Được".

Cậu quả thật là đi ngủ, vả lại ngủ rất ngon, thẳng đến nửa đêm nghe được có động tĩnh gì đó lúc này mới mở mắt.

Buổi tối trong làng yên tĩnh hơn thành phố rất nhiều, cũng không có tiếng côn trùng hay tiếng súc vật kêu, mỗi một âm thanh không ngừng khuếch đại trong đêm tối.

Từ Đồng Quy cũng tỉnh, ánh mắt nhìn ra cửa phòng.

Tiếng động từ ngoài cửa truyền đến, giống như tiếng bước chân lên cầu thang, nhưng cũng không giống nhau, đứt đoạn nối tiếp một nhẹ một nặng, là âm thanh bước chân và cây nạng luân phiên trên mặt đất.

Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Lý Nhị.

m thanh càng lúc càng gần, có vẻ đang lên lầu hai, tốc độ còn nhanh hơn một chút.

Ánh kim loại trong tay Từ Đồng Quy chợt lóe lên, Giang Vu Tận chậm rãi mang giày xuống giường.

Trong phòng truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa, nhưng bọn họ theo thói quen khóa cửa nên tay nắm cửa không thể vặn được.

Ngoài cửa yên tĩnh một lát, sau đó truyền đến tiếng chìa khóa va chạm leng keng, chói tai lại liên tục.

Đại khái là rốt cuộc tìm được chìa khóa, tiếng tìm kiếm chìa khóa biến mất ngay sau đó là tiếng chìa khóa cắm vào lỗ khóa, lỗ khóa chuyển động.

Từ Đồng Quy đứng bên cửa.

"Người đâu mau tới! Từ đường cháy rồi! Nhanh đi cứu hỏa, đừng chọc ngài Saka tức giận!"

Bên ngoài vang lên một tiếng kêu hoảng hốt, sau đó cả thôn giống như bị đánh thức, lập tức trở nên ồn ào.

Chìa khóa trong lỗ khóa bị rút ra, tiếng chống nạng dần dần đi xa.

Bên ngoài ánh sáng lập lòe, đứng bên cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy liên tiếp có thôn dân cầm đèn pin chạy về một hướng, Lý Nhị què một chân cũng ở bên trong.

Hắn đi rồi, cùng giữa sườn núi trên dần dần lớn mạnh thế lửa so sánh, nơi này giống như phản.

Hắn đi rồi, thế lửa giữa sườn núi dần lớn mạnh, nơi thôn làng này ngược lại trở thành chỗ an toàn.

Giang Vu Tận nhìn Từ Đồng Quy bên cạnh, nói: "Tôi ở lại đây, anh đi xem tình hình đi."

Giọng điệu cậu chân thành, vô cùng hiểu chuyện, vô cùng cảm thông, không hổ là công dân nhiệt tình.

Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn cậu, sau đó đưa cho cậu một bộ đàm rồi nhảy từ cửa sổ xuống.

Giang Vu Tận nhướng mày.

Ở yên trong đây là chuyện không có khả năng.

Cậu vừa ngáp một cái vừa mở cửa phòng, đi xuống lầu.

Năng lực hành động của thôn dân trong thôn này thuộc hạng nhất, đợi đến lúc cậu xuống lầu trên đường đã không còn bóng người.

Cảm giác phương hướng có vẻ không sai, cậu ở trong thôn quẹo trái rồi quẹo phải, đến trước một tòa nhà không có gì đặc biệt.

Đây là chỗ hôm nay cậu xem người ta đánh bài.

Lầu một còn đang sáng đèn, thế nhưng bên trong không có người, hiển nhiên là người nhà này vội vàng ra ngoài, cửa lớn mở rộng.

Giang Vu Tận đi thẳng vào từ cửa chính, bước lên cầu thang, đi lên lầu.

Lầu hai không bật đèn, nhưng có ánh sáng từ tầng trệt xuyên tới, có thể miễn cưỡng thấy rõ.

Giang Vu Tận chắp tay sau lưng giống như ông cụ đi dạo lên lầu, tầm mắt vòng quanh lầu hai, cuối cùng dừng lại trên người người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, cười nói:

"Xin chào, Tiểu Nha."

"Tiểu Nha" Lưu Thừa tay chân đang bị trói hoảng sợ trợn to hai mắt.

Hắn không ngừng nhúc nhích muốn di chuyển về phía sau, tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm, nhìn người không ngừng tới gần, tơ máu lập tức tràn ngập nhãn cầu.Trên sườn núi.

Cô gái tóc ngắn nhìn từ đường chìm vào ánh lửa, chú ý đến ánh sáng hỗn loạn của đèn pin dần dần uốn lượn lên núi, rồi lẩn vào khu rừng tối tăm, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của dân làng.

Đứng trong rừng một lúc cho đến khi dân làng ngày càng đông, cô mới quay người rời đi, quay trở lại khu rừng phía sau núi.

Tại chỗ hẹn, Trần Cảnh đã đứng đó, sau khi nhìn thấy cô liền nói: “Không tìm thấy dấu vết của dị chủng trong khu rừng gần đó.”

Họ đã tới thôn vào ngày hôm qua và ở lại một nhà dân trong thôn, đã đi hỏi thăm khắp thôn nhưng không hỏi ra được tin tức nào của Lưu Thừa, người vốn đã tới nơi này vài ngày trước, nhưng phát hiện ra dân làng ở đây tín ngưỡng một vị thần không rõ lai lịch, hơn nữa còn phát hiện ra vết máu đã khô lẫn chưa khô cùng với tóc người trong từ đường, sau khi phát hiện họ liền nhanh chóng rời khỏi nhà dân, tạm thời lui vào trong rừng.

Lúc tới đây tài xế nói với bọn họ rằng gần đây mấy thôn làng ở vùng núi lớn này không được yên ổn cho lắm, đã có nhiều người bị mất tích rồi, nói không chừng mấy người mất tích đó chính là chủ nhân của đống tóc kia.

Vụ việc quá kỳ lạ, rất có khả năng là do đám dị chủng đang làm trò. Nhưng họ đã lục soát kỹ khu vực gần đó mà không tìm thấy dấu vết hoạt động nào của dị chủng.