Chương 26: Thôn Tùng Sơn (7)

Giang Vu Tận vừa mới mất 350 tỷ nên bây giờ nhìn cái gì cũng ra tiền, nhất là tượng phật sáng bóng này trông như một món đồ đáng giá.

Từ Đồng Quy im lặng một lát, cuối cùng chọn không trả lời câu hỏi này, quay đầu nhìn ánh lửa uốn lượn cách đó không xa rồi nói: “Tôi đem...”

Bỗng vang lên tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ, khi những dân làng khác vẫn còn đang dập lửa trên núi thì bóng dáng Lý Nhị xuất hiện ở cửa.

Vừa vào cửa ông rõ ràng hơi sửng sốt khi nhìn thấy hai người, sau đó liếc nhìn bàn thờ đang được đặt ở giữa nhà chính, nâng cây nạng trong tay chỉ về một hướng.

Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn về phía Giang Vu Tận, động tác tự nhiên trôi chảy.

Tình huống bây giờ có chút kỳ lạ, Giang Vu Tận không sợ hãi mà ngược lại cảm thấy rất có hứng thú tiến về phía trước.

Hai người đi theo sau Lý Nhị đang khập khiễng đi tới một căn phòng, lúc di chuyển có thể nghe thấy tiếng chìa khóa trên người đối phương va chạm vào nhau.

Khi tượng phật biến mất khỏi tầm mắt, Lý Nhị rốt cục cũng mở miệng nói, giọng khô khốc: “Người trong thôn tín ngưỡng mấy con quái vật đó tới điên rồi, mấy người không nên tới đây.”

Kể từ khi trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một cái từ đường, một người thợ thủ công trong thôn không tiếp tục làm việc nữa mà cả ngày đều ở trong nhà làm tượng phật “ngài Saka” không ngừng nghỉ tới nỗi hốc mắt trũng sâu vì mệt mỏi. Hắn lấy gỗ từ trong từ đường đem làm bàn thờ rồi phát cho mỗi người dân trong thôn, mọi người đều cảm kích nhận lấy, bản thân hắn cũng có một phần. Ngày thường thì không có gì khác biệt so với trước đây, nhưng kể từ khi “ngài Saka” cần được cúng bái thì mọi việc dần phát triển theo chiều hướng kỳ lạ.

Người cả đời chưa từng làm chuyện gì xấu xa có thể đánh ngất người từ bên ngoài tới, đưa người đó lên bàn cúng tế, đã vậy còn cười khi nghe được tiếng la hét thảm thiết trong sương mù. Những người vào thôn đều được họ nhiệt tình giữ ở lại, chờ tới tối thì trói người lại rồi mang lên lầu hai, chờ cho đợt cúng tế lần sau.

Lý Nhị khịt mũi nói: “Tới bây giờ bọn họ vẫn tin tưởng chỉ cần dâng vật tế cho Saka là có thể thực hiện được nguyện vọng.”

Giang Vu Tận hỏi: “Ông không tin?”

“Saka nói nó có thể biến chân của tôi nhanh nhẹn lưu loát hơn.” Lý Nhị nói, “Cái chân này của tôi đã tàn phế mấy chục năm, trong lòng tôi biết rõ nó có thể khôi phục lại hay không.”

Giang Vu Tận gật đầu.

Saka có thể mê hoặc tín đồ, nhưng lại không có tác dụng đối với người có ý thức bản thân mạnh mẽ, rõ ràng Lý Nhị chính là loại người này.

Ông không tin vào Saka nhưng vẫn giả bộ tin, bởi vì ông tận mắt nhìn thấy có người cũng tỉnh táo giống ông, nói sẽ báo công an liền bị đưa lên bàn tế.

“Mấy người nên cảm ơn ngọn lửa ở trên núi.”

Lý Nhị nói: “Sáng nay kêu mấy người đi thì mấy người không đi, vốn dĩ tối nay bọn họ muốn tới đây thì đã phải chạy đi dập lửa rồi nên mới không kịp qua đây.”

Nói rồi ông đóng cửa phòng lại, sau đó khó nhọc ngồi xổm xuống kéo tấm thảm ra chỗ khác.

Dưới tấm thảm là một tấm ván gỗ có thể di chuyển, dưới tấm ván là một lối đi có dốc thoai thoải, bề mặt gồ ghề còn có rất nhiều bụi.

Người vùng này không có ai xây tầng hầm, ngoại trừ Lý Nhị.

Tầng hầm là do tổ tiên ông xây dựng đã bị bỏ hoang từ lâu, ngày thường ông cũng lầm lì ít tiếp xúc với người khác nên không ai biết nhà ông còn có thứ như vậy, rất thích hợp để giấu người.

Lý Nhị nói: “Buổi tối trong rừng có cả đàn sói, bây giờ mấy người không đi được đâu, tạm ở đây một đêm đi.”

Ông nói rằng trước khi buổi cúng tế bắt đầu thì khu vực này sẽ có sương mù dày đặc, khi sương mù nổi lên, đám dã thú trong rừng đều không dám tới gần, sương mù dày đặc đến mức đi đường cũng không thể nhìn thấy rõ người ở xung quanh, vừa hay sáng ngày mai họ có thể nhân cơ hội sương mù nổi lên mà rời đi.

Tiền căn hậu quả đã rõ ràng.

Ngay từ đầu lúc Lý Nhị nhìn thấy hai người họ đã sa sầm mặt là bởi vì biết người trong thôn sẽ lại nhắm tới những người qua đường vô tội, căn phòng thô sơ cùng với những lời lẽ không mấy lễ độ là vì để họ mau chóng rời đi, nửa đêm lên lầu tìm họ là vì biết dân làng sắp tới rồi nên muốn dẫn họ trốn xuống tầng hầm. Không ngờ lại xảy ra hỏa hoạn, có người tới kêu cùng đi dập lửa nên ông mới rời đi, đoán rằng sau khi những người khác dập lửa xong vẫn sẽ quay lại, ông bèn dập lửa qua loa cho có lệ rồi rời đi trước để quay về dẫn bọn họ đi trốn xuống tầng hầm.

Thì ra là một ông chú tốt bụng.

Giang Vu Tận khoác vai Lý Nhị, cảm động nói: “Chú Lý, chú thật tốt bụng.”

Nhìn ra được Lý Nhị không biết ứng phó với loại nhiệt tình này như thế nào, môi ông khẽ giật giật, sau khi để hai người đi xuống tầng hầm, ông đóng nắp hầm lại tạo ra một tiếng vang nho nhỏ.