Chương 31: Thật ra tôi thích đàn ông đấy (2)

Giang Vu Tận ngắn gọn trả lời, nói: “Quả nhiên vẫn là lon bia cuối cùng của tối hôm qua có vấn đề.”

Làm hại cậu không được xem quan hệ của năm người trong TV chải vuốt rõ ràng đã phải đi bệnh viện.

Vẻ mặt Từ Cao càng thêm kinh dị.

Giang Vu Tận dựa vào ghế dựa xem xét liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi chỉ uống rượu nhiều quá thôi.”

Từ Cao cảm nhận sâu sắc tư tưởng xấu xa của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói lên hiện tại những đồng nghiệp cũ của anh ta còn đang điên cuồng tăng ca.

Bởi vì người nào đó chết, năm sáu đội phải tập thể tăng ca từ tra soát manh mối từ đầu tới đuôi, nơi nơi thăm viếng điều tra. Những người ở đội đầu tiên rất giỏi chiến đấu, những người khác cũng rất bền bỉ, nói tăng ca liền tăng ca.

Giang Vu Tận biểu đạt mình vô cùng đồng tình cũng tỏ vẻ tiếc nuối với người chết đi.

Cậu mới vừa biểu đạt xong sự thương cảm của mình, Từ Cao nhận được một cuộc điện thoại, người phía trên gọi tới.

Cấp trên anh ta nói gần đây nhân lực không đủ, anh ta đã tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, tuy rằng thiếu một cái tay, nhưng chân còn có thể đi, bảo hắn đến một chỗ bên cạnh thăm viếng một chút.

Nghiêm chỉnh thanh minh tay mình còn khoẻ mạnh xong Từ Cao mặc đồng phục bệnh nhân liền chuẩn bị làm nhiệm vụ, bóng dáng hiu quạnh.

Vì thế chỉ còn Giang Vu Tận không có chút cảm giác tội lỗi nào mà ngồi một mình ở trên ghế dài phơi nắng.

Có hình người là thẳng tắp đi ngang qua, mí mắt gục xuống hơi nâng lên, Giang Vu Tận ngồi sát về phía sau, tránh cho đυ.ng phải.

Cậu ngồi lùi về sau tránh cho chạm vào nhau, người đi ngang qua lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.

Ăn vạ?

Sau đó cậu liền nghe thấy người đi ngang qua lấy một loại giọng điệu chờ mong mang theo không tưởng tượng nổi hỏi: “Cậu thấy được tôi?”

Giang Vu Tận nói: “Cậu đoán vì sao tôi ngồi lui về sau.”

Người đứng ở bên ghế dài ngồi xuống bên người cậu.

Cậu ta nhìn qua trương dương kiêu ngạo, nhưng còn có tướng ngồi quái dị, hình thành tiên minh đối lập với Giang Vu Tận bên cạnh.

“Là cái dạng này……”

Người qua đường kia tên Chu Dương, buổi tối mấy ngày hôm trước đua xe ở đường đèo không người ở vùng ngoại thành, đôi mắt cậu ta trợn lên, phía trước liền xuất hiện một cái đường hầm.

Chỗ đó bọn họ thường xuyên đi, rất quen thuộc, cậu ta biết ở nơi đó tuyệt đối không thể có đường hầm, nhưng tốc độ xe độ quá nhanh, cứ như vậy vọt vào đường hầm, lúc sau liền không còn ý thức.

Chờ cậu ta lại tỉnh lại lần nữa đã hừng đông, cũng biến thành cái dạng hiện tại này. Không ai có thể nhìn thấy hay nghe được cậu ta, cậu ta cũng không tiếp xúc được với bất kỳ ai, chỉ có thể nhìn các bạn mình được cảnh sát hỏi chuyện, nhìn thấy ba mẹ mình ở hiện trường khóc không thành tiếng, nghe được có người hội báo nói không thể tìm được cậu ta, đường hầm cũng không thấy bóng dáng. Từ vùng ngoại thành trở lại nội thành, cậu ta du tẩu khắp nơi, như là chính mình đã không còn thuộc về thế giới này vậy.

Hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu ta gặp được người có thể nhìn thấy cậu ta.

Chu Dương nói: “Có thể giúp tôi không? Chỉ cần tìm được đường hầm chụp được minh chứng xác thật đã xảy ra hiện tượng dị thường, giao chứng cứ cho đội điều tra đặc biệt là được.”

Nhân số đội điều tra đặc biệt có hạn, sự lạ xảy ra trên dưới cả nước thì nhiều, đội ngũ này đặc biệt, đối xử với mọi người bình đẳng, khi không có chứng cứ phát sinh hiện tượng dị thường không thể xuất động.

Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt liền cầu xin một người xa lạ hỗ trợ nhiều ít có vẻ kỳ quái, nhưng cậu ta không có lựa chọn nào khác.

Giang Vu Tận tùy tay kéo kéo đồng phục bệnh nhân trên người: “Hiện tại tạm thời tôi còn tính là một người bệnh.”

Chu Dương nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, tùy tiện ra điều kiện.”

“Đây xem như ủy thác?”

“Hả?” Chu Dương nói: “Ừm.”

Giang Vu Tận ngồi ngay ngắn: “Tôi về phòng bệnh thay quần áo.”

Khi cậu trở về chỉ có thể nói bước đi như bay, rất khó nhìn ra là một người bệnh.

Chu Dương cũng đi theo vào phòng.

Giang Vu Tận chậm rãi cởi bỏ cúc áo trên đồng phục bệnh nhân, quay đầu lại bắt đầu nghiêm trang nói nội dung không phù hợp với trẻ nhỏ:

“Cậu muốn xem sao?”

Cậu nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi thích đàn ông đấy.”

“……”

Chu Dương quay đầu.

Giang Vu Tận cười một cái, tiếp tục cúi đầu cởi cúc áo, dưới ánh mặt trời, tóc màu trắng đã mọc ra không ít sáng chói dưới ánh sáng.