Chương 32: Hồng Hồng da người (1)

Vùng ngoại thành ở xa, giá xe đắt, Giang Vu Tận lại phải dùng xe máy điện của mình, rưng rưng mua một cái mũ bảo hiểm mới.

Cậu nhận hóa đơn, quay đầu nhìn về phía người ngồi ở ghế sau, nói: “Tôi mua cái này vì sự ủy thác của cậu, nhớ trả tiền đó.”

May mà người ngồi phía sau chỉ được coi là nửa người, không cần đội mũ bảo hiểm, nếu không lại mất một khoản tiền.

Chu Dương hỏi cậu: “Lúc trước cậu đều không đội mũ bảo hiểm hả?”

Giang Vu Tận nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm bị trộm mất của mình.

Người ngồi sau không nhìn thấy sắc mặt của người ngồi trước, nhưng Chu Dương có thể cảm nhận được sự bi thương trong không khí.

Bi thương khởi động xe máy điện.

Nói đi nói lại, đây là lần đầu tiên Chu Dương ngồi xe máy điện. Trải nghiệm hoàn toàn mới, cảm giác hoàn toàn mới, đặc biệt khi cậu ta có thể dễ dàng di chuyển xuyên qua con đường đang trong tình trạng kẹt xe, khiến tim cậu ta lỡ nhịp, mở to mắt.

Dường như cánh cửa của một thế giới mới đang mở ra.

Ngồi xe máy điện đi đến đường đèo ở vùng ngoại thành, rất hiếm người đi qua chỗ đường đèo này, sau sự kiện mất kịch thì càng ít hơn. Sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát đã tìm tòi ở gần đây mấy ngày nhưng không tìm được người mất tích nên thu đội rời khỏi, nơi này hoàn toàn trống vắng.

Xe máy điện cũng có thể đi lên đường đèo, Giang Vu Tận đi vòng nửa ngọn núi, lại trở lại nơi này, Chu Dương mở to mắt, lúc đi ngang qua một chỗ, lên tiếng nói: “Là chỗ này.”

Giang Vu Tận dừng xe máy điện, tháo mũ bảo hiểm xuống xe,

Nơi này là một khúc cong, trên đường có vết bánh xe, có lẽ do nhóm người Chu Dương để lại, mặt đường và vòng bảo hộ vẫn còn rất hoàn hảo, cây cối đều còn khỏe mạnh, ánh mặt trời tươi sáng, nhìn qua rất bình thường, không nhìn ra chỗ nào không thích hợp.

Giang Vu Tận và Chu Dương ngồi xổm xuống ven đường, cậu hỏi: “Ngày cậu xảy ra chuyện có thấy chuyện kỳ lạ nào không?”

Chuyện kỳ lạ?

Chu Dương cúi đầu tự hỏi một lúc, quen tay rút ngọn cỏ ở ven đường, nhìn thấy tay mình xuyên qua cỏ, động tác dừng lại, thu tay lại.

Im lặng một lúc, như nhớ đến gì đó, quay đầu, nói:

“Sáng hôm đó tôi ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm, có tính không?”

Rất nhanh Giang Vu Tận đưa ra kết luận: Người này trông đẹp trai, nhưng hình như đầu óc không tốt lắm. Cậu nói: “Không tính.”

Có lẽ nhìn thấy sắc mặt không nói lên lời trong sự bình tĩnh của cậu, Chu Dương lại nói:

“Ngày đó tôi mua một chuỗi lắc tay ở dưới chân núi, có tính không?”

Giang Vu Tận vừa định mở Anipop chơi, nghe vậy nói: “Nói tỉ mỉ.”

Chu Dương nói ngày hôm đó cậu ta đến sớm nhất, lúc ngồi xe chờ bạn có một đứa trẻ đến gõ cửa xe của cậu ta, trong tay cầm một cái vòng, nhìn cậu ta, hy vọng cậu ta mua một cái.

Cậu ta nói: “Trên cánh tay cậu bé đó có rất nhiều vết thương, nhìn rất đáng thương nên tôi mua.”

Đứa trẻ kia phục vụ còn rất chu đáo, còn kiễng chân đeo lên tay giúp cậu ta. Trong tay và trên tay không tương xứng, nhưng đây là tấm lòng của đứa trẻ nên cậu ta không gỡ xuống.

Càng nói, giọng nói của Chu Dương càng nhỏ dần, đôi mắt dần trợn to.

Cuối cùng cậu ta cũng nhận thấy điểm không thích hợp. Nơi khỉ ho cò gáy không có người đi qua sao lại có một đứa trẻ xuất hiện bán đồ chứ.

Giang Vu Tận đánh giá ngắn gọn: “Cậu còn rất tốt bụng.”

Chu Dương ngồi xổm một bên, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, trong lòng trở nên nặng nề.

Sau khi xảy ra chuyện cậu ta ở chỗ này mấy ngày, nhưng không hề nhìn thấy đứa trẻ kia, có lẽ đối phương sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Giang Vu Tận đứng dậy, nói: “Đi xuống trước đã.”

Chu Dương hỏi cậu đi xuống làm gì.

“Đi đến chỗ cậu gặp được đứa trẻ kia.” Giang Vu Tận ngáp một cái, nói: “Có lẽ tối nay đứa trẻ đó sẽ xuất hiện.”

Bọn họ lại đi xuống chân núi.

Quá trình chờ đợi rất dài, Anipop rất hay, nhưng thể lực trong trò chơi cũng rất dễ hết.

Cuối cùng dùng xong thể lực, Giang Vu Tận xoay đầu nhìn Chu Dương, hỏi: “Nếu bây giờ tôi nạp tiền mua thể lực, cậu sẽ trả chứ?”

Chu Dương: “……”

Chu Dương đồng ý trả, Giang Vu Tận trực tiếp chơi cửa đặc biệt, đến khi điện thoại sắp sập nguồn, đại bàng giương cánh mới lưu luyến cất đi.

Lúc cậu cất điện thoại, trời sắp tối, mặt trời dần dần xuống núi, tất cả cảnh tượng trong tầm mắt như biến thành một biển lửa đỏ.

Bọn họ không chờ được đứa trẻ bán lắc tay, lại chờ được mấy chiếc xe thể thao.

Trên con đường không người, cách rất xa vẫn có thể nghe được âm thanh của xe thể thao.

Chu Dương ngồi xổm một bên nhổm người nhìn, sau đó đôi mắt hơi chuyển động, nói:

“Là bạn của tôi.”

Đám người Trương Tư là đám bạn đua xe với Chu Dương mấy ngày hôm trước, bọn họ ở nhà đợi tin tức, cuối cùng không chờ được gì cả, quyết định trở lại nơi này, xem có thể tìm được manh mối gì không.

Xe chậm rãi dừng ở ven đường, bọn họ nhìn thấy xe máy điện đỗ ở ven đường, nhìn sang bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy có một người ngồi ở ven đường, cảm giác tồn tại rất thấp.

Vì nguyên tắc lễ phép, Giang Vu Tận giơ tay chào hỏi.

Trương Tư đáp lại theo phản xạ, sau đó lấy lại phản ứng, hỏi: “Anh là?”

Giang Vu Tận nhìn Chu Dương ngồi bên cạnh, sau đó lên tiếng nói: “Tôi đi ngang qua, dừng chân nghỉ một lúc.”

Đám người Trương Tư gật đầu, tiếp tục đi lên trên núi.

Không có gì bất ngờ, bọn họ không phát hiện được gì, sau khi trời hoàn toàn tối mới xuống núi.

Lúc xuống núi, xe máy điện dừng ở ven đường đã biến mất, bọn họ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục trở về.