Chương 1: Tận Thế, Xuyên Về Thập Niên 70

Bạch Đào mở to mắt liền cảm thấy không thích hợp. Đánh giá bày trí trong phòng một chút, loại bày trí này trước đây cô chỉ thấy trên TV.

Lại nhìn ngày tháng trên lịch treo tường, vậy mà là Trung Quốc năm 1973, đây chính là thời đại mà cô đang nghĩ tới phải không?

Trong phong bày một cái tủ gỗ, bàn trang điểm, bên trên đều dán giấy đỏ được cắt dán tinh tế, hơn nữa trên đó còn có chữ Hỉ dùng bút lông viết ra.

Đây là tình huống gì? Nơi này không phải là nơi cô từng sống.

Tận thế đến, Bạch Đào không giống những người khác, cô chỉ có sức mạnh tinh thần, mà những người bạn đồng hành cùng cô một số có dị năng hệ hỏa, hệ nước và dị năng song hệ.

Tuy rằng cô không có dị năng nhưng ngoài ý muốn trói định với hệ thống thương thành.

Trong thời kì tận thế, mưa axit ăn mòn mặt đất, nguồn nước ô nhiễm nghiêm trọng, động thực vật khan hiếm. Trên người có hệ thống thương thành, cô không nói cho bất kì ai. Đồng bạn chỉ biết trừ cô ra thì không có ai có thể tìm được vật tư bởi lẽ cô có tinh thần lực, nên dù cho không có dị năng, mọi người cũng bảo hộ cô rất tốt. Có rất nhiều người âm thầm tìm hiểu cách cô tìm vật tư, nhưng với sự giúp đỡ của hệ thống cùng với sự nhạy bén của mình, Bạch Đào mỗi lần đều có thể cắt đuôi bọn họ, thế nên bọn họ đành phải buông tha cô.

Lúc cô bất cẩn bị lạc, mặc dù đã có hệ thống nhắc nhở nhưng cô gặp phải một đám thú biến dị cấp ba, nếu là một con thì không nói, cô dư sức đối phó, nhưng mà một đám...

Sau khi bị tấn công, cô chỉ cảm thấy đầu đau nhói.

Vừa tỉnh lại thì đã ở nơi này.

Khi cô tỉnh lại còn nghĩ rằng mình được đồng bạn cứu.

Không nghĩ tới mình vậy mà xuyên không.

Bạch Đào dùng ý thức gọi hệ thống, gọi một hồi cũng không thấy hệ thống trả lời.

Đến khi Bạch Đào nghĩ hệ thống không cùng mình đến đây, trong đầu liền vang lên thanh âm của hệ thống.

“Kí chủ.”

Bạch Đào nháy mắt kinh ngạc: “Tốt quá, hệ thống cậu cũng theo tôi đến đây, tôi suýt chút nữa tưởng cậu đi rồi.”

“Sẽ không đâu kí chủ, tôi và cô đã kí khế ước linh hồn, cô ở đâu tôi liền ở đó.” Hệ thống nói.

Bạch Đào mỉm cười, có hệ thống ở đây, trong lòng cô càng kiên định hơn, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm, hệ thống đều ngày đêm ở bên cô.

“Hệ thống, chúng ta sao lại ở đây?” Bạch Đào hỏi.

“Kí chủ, cô đến đây liền bình an vô sự, dù sao cô cũng không trở về thế giới cũ được. Cô bị một đám thú biến dị công kích, kết quả ra sao cô cũng biết, kí chủ, cô về sau cứ yên tâm sống ở đây đi."

“Đầu óc tôi bị chó gặm mới muốn trở về, hệ thống, là cậu đem linh hồn của tôi đến nơi này phải không? Vậy hiện tại thân thể của tôi đâu?” Có lẽ thân thể cô ở tận thế lúc này đã biến thành thức ăn trong miệng thú biến dị, hệ thống sợ dọa đến cô nên không nói.



“A, kí chủ, không phải tôi làm, tôi cũng không biết cô làm sao đến được nơi này.”

Bạch Đào hơi nhướng mày, cẩn thận ngẫm lại, thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Ví như tận thế đột nhiên ập đến, hệ thống trói định với cô, cả hai đều là chuyện khó tin, thế mà thật sự xảy ra.

Sau khi Bạch Đào nghĩ thông suốt, cũng không rối rắm nữa.

Cứ theo lời hệ thống nói, cô an phận ở đây sẽ bình an vô sự.

“Để mang lại trải nghiệm hoàn hảo hơn cho kí chủ, hệ thống cần thăng cấp để đổi mới, nâng cấp cần mười hai giờ. Nếu kí chủ không thể liên hệ với tôi cũng đừng hoảng loạn.”

“Được, hệ thống, cậu vất vả rồi.”

“Đúng rồi hệ thống, hiện tại tôi chỉ biết mình tên là Bạch Đào, còn lại cái gì cũng không biết.”

“Hệ thống đã thu thập một ít tin tức của nguyên chủ, bây giờ sẽ truyền cho kí chủ.”

“Được.” Bạch Đào nói xong, đầu đau như búa bổ, khó chịu nhắm mắt lại.

Sau khi nhận được kí ức của nguyên chủ, Bạch Đào nhàn nhạt thở dài.

Thảo nào trong phòng được trang trí lộng lẫy như vậy, hóa ra hôm nay là ngày đại hôn của cô.

Có một câu không biết có nên nói hay không.

Chồng của nguyên chủ tên Cố Tranh, một quân nhân xuất ngũ vì bị thương.

Mẫu người lí tưởng của nguyên chủ là người có học thức, lãng mạn, ân cần, biết nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ người khác, trên người tự mang khí chất của nam nhân có học thức.

Hiển nhiên, ngoại hình của Cố Tranh không phù hợp với yêu cầu của nguyên chủ.

Cố Tranh cao 1m8 gần 1m9, thân hình vạm vỡ, trên người toát ra khí chất sắc bén bá đạo, vì bị thương nên trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trên trán đến mang tai.

Nguyên chủ đối với mối hôn sự do cha mẹ sắp đặt này rất không hài lòng, cảm thấy hắn không xứng với mình, từ trong đáy lòng vô cùng không thích loại người thô lỗ này, hơn nữa còn chán ghét vết sẹo trên mặt Cố Tranh. Trừ lúc đòi tiền lương của Cố Tranh còn cho chút sắc mặt tốt, thời gian còn lại đều như người xa lạ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Bạch Đào thu lại suy nghĩ.

Cố Tranh bưng một bát mì gà đi tới, hắn cầm chặt trong tay, không để đổ một giọt canh nào.

Cửa bị người đẩy ra.



Nhìn thấy người tới, có lẽ là Cố Tranh, hắn rất cao, lúc nhìn hắn Bạch Đào phải hơi ngẩng đầu lên.

Vai rộng, eo hẹp, chân thon.

Đôi mắt đen láy, trong veo thanh thúy, sống mũi thẳng tắp, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, quả thật rất đẹp trai.

Khi hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, từ trán kéo dài đến mang tai.

Bạch Đào cảm thấy nhìn chằm chằm vào vết thương của người ta không được lễ phép cho lắm, liền bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Một vết sẹo mà thôi, cô thật ra không sợ chút nào, ở tận thế ngươi lừa ta gạt, chém gϊếŧ nhau hằng ngày cô đều thấy, ở nơi đó không thể tin tưởng bất kì ai, không có bằng hữu, một giây trước còn kề vai chiến đấu, một giây sau liền xe rách mặt là chuyện thường.

Một tia u ám xẹt qua đôi mắt sắc bén và sâu thẳm của Cố Tranh, hắn liếc nhìn Bạch Đào bên cạnh, tiểu cô nương ôn nhu như ngọc, nho nhỏ, làn da nhợt nhạt vì suy dinh dưỡng.

Hắn mím đôi môi mỏng, trầm giọng nói: “Đói bụng không? Ăn chút gì đi.”

“Cảm ơn.” Vừa rồi không cảm thấy, hiện tại cô thật sự rất đói, nhất là bát mì gà này nhìn qua còn rất ngon.

Cô đã quên mất bao lâu rồi mình không được ăn món mì nóng hổi, hương thơm ngào ngạt như vậy.

Ở tận thế, cô đều ăn đồ ăn nhanh, mặc dù có cửa hàng của hệ thống nhưng cô không thể bình thản nấu nướng vì mùi thức ăn sẽ hấp dẫn thú biến dị.

Cố Tranh ánh mắt thâm thúy, hôm nay nàng lại khách sáo như vậy nên hắn ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái.

Bạch Đào vừa ăn món mì ngon lành, vừa lén lút nhìn hắn. Nếu trên mặt anh ta không có sẹo thì chắc chắn rất đẹp trai, vẻ đẹp của anh ta bị vết sẹo làm cho giảm đi không ít.

Ngửi thấy mùi thơm, Bạch Đào lại thèm ăn, chuyên tâm ăn mì, khi cô ăn rất yên tĩnh, không làm cho người ta cảm thấy cô thô lỗ.

Cố Tranh mím môi ngồi ở một bên, mắt hơi nheo lại, ngón tay vô thức gõ hai cái trên bàn.

Bạch Đào nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân ngập tràn ngơ ngác, hai má phồng lên vì thức ăn trong miệng.

Cố Tranh đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng.

“Thật xin lỗi.” Khi hắn tập trung suy nghĩ thường có thói quen gõ bàn.

“Cô ăn đi, tôi ra ngoài đi dạo.”

...

Lời edit: dịch truyện khuya quá ta hơi mệt, đăng trước một chương đặt gạch, hôm sau sẽ bù 3 chương. Mong mọi người ủng hộ, xin chân thành cảm ơn.