Chương 2: Khúc Mắc

Bạch Đào biết Cố Tranh hình như có gì đó muốn nói với cô.

Nhưng nếu hắn không muốn nói cô sẽ coi như không biết.

Cuộc sống của Cố Tranh cũng không quá khá giả, ông bà Cố thúc giục hắn cùng Bạch Đào kết hôn, dạy hắn vài chiêu, bảo hắn nói lời ngon tiếng ngọt dễ nghe, nữ nhân mà, ai lại không thích người ăn nói ngon ngọt.

Nhưng Cố Tranh nhìn đến vẻ mặt cự người ngàn dặm của nguyên chủ, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người xa lạ, ý nghĩ muốn thân cận liền phai nhạt vài phần.

Sau ngày đại hôn, nguyên chủ từ khi kết hôn luôn ở trong phòng hối hận, chưa từng ra khỏi phòng, lẽ ra buổi sáng ngày hôm sau, cô dâu mới nên thể hiện tài nghệ, nấu cho cha mẹ chồng một bữa cơm.

Nguyên chủ vốn không vừa lòng hôn sự này, đừng nói dậy sớm nấu cơm, ngay cả ăn cơm cũng cố chấp ăn ở trong phòng.

...

Bạch Đào ăn mì xong, cô chưa đã thèm mà lau miệng, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất cô từng ăn.

Cầm bát đũa đi ra ngoài.

Bạch Đào ra tới cửa phòng, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, trăng cũng thực tròn, khóe miệng cô gợi lên một nụ cười, thật tốt a. Không khí trong lành tươi mát, cảm giác hô hấp cũng thông thuận vài phần, bên tai còn có tiếng côn trùng, tiếng ếch ồm ộp kêu vang, tất cả mọi thứ đều cho cô một cảm giác mới mẻ kì lạ.

Chỗ này là một tiểu viện không lớn, hướng về phía nam, tổng cộng có ba gian phòng, một gian bếp.

Ở giữa là nhà chính, cũng là nơi dùng để dùng cơm, đãi khách. Gian phòng phía Tây là nơi cô vừa đi ra, cũng chính là nơi sau này cô sẽ ở.

Gian phòng phía Đông tạm thời dùng làm phòng kho.

Trước cửa nhà bếp có một cái thùng lớn, bạch Đào đi qua, thấy bên trong đầy nước liền đem bát đũa rửa sạch sẽ.

Cố Tranh đang chẻ củi trong đêm.

Bạch Đào thấy vậy cũng nghĩ, nếu không thì nên làm gì, nhìn hắn rất có sức lực, có nhiều sức lực như vậy không dùng thì làm gì, ha ha...

Chén đũa rửa sạch sẽ, đặt trong phòng bếp.

Bạch Đào muốn tắm rửa, liền đổ nước vào trong nồi, cô dùng lò đất không giỏi lắm nhưng cũng may có ký ức hệ thống truyền đến, cô lấy cây đuốc trên ống thổi của lò đất, quẹt sang một bên, trên cây đuốc liền xuất hiện một đám lửa nhỏ.

Nhớ tới thời kì đầu tận thế, một vài người thức tỉnh dị năng, có thể khống chế lửa, đáng tiếc cô không có, nếu không cô có thể dùng dị năng đốt lửa.

Suy nghĩ của Bạch Đào dần bay xa.

Cố Tranh ôm một bó củi đi lại, nhìn Bạch Đào đang ngồi xổm trước lò đất, hắn khẽ cau mày, hai người không hiểu nhau, cũng không biết nói gì, mà có nói chắc cô cũng không để ý, vì vậy Cố Tranh đi ra ngoài.

Nước sôi, Bạch Đào tìm một cái chậu lớn hòa nước lạnh vào, chuẩn bị mang đến Đông phòng tắm rửa.

Bạch Đào thử dùng tinh thần lực, tốt quá, tuy rằng rất yếu nhưng vẫn dùng được.

Hai tay cô ôm cái chậu lớn, dùng tinh thần lực khống chế, bằng không lấy thân thể nhỏ bé hiện tại của mình, cô chắc chắn không nhấc nổi cái chậu lớn đầy nước này.

Cố Tranh nhìn Bạch Đào ôm chậu nước đi ra, có điểm kinh ngạc.

Hắn bước lại, cầm lấy chậu nước trong tay Bạch Đào.



“Đưa tới Đông phòng là được.” Bạch Đào nói xong đi về phòng lấy quần áo.

Cố Tranh “Ân” một tiếng, trầm giọng nói: “Có việc gì cứ bảo tôi làm, cô không cần gắng gượng.”

Bạch Đào gật đầu, mắt hạnh cong cong “Được, vậy về sau anh đừng chê tôi phiền phức.”

Cố Tranh lại ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái.

Bạch Đào biết chuyện này là lẽ đương nhiên nhưng cô không thể an tâm mà thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của người khác.

Trước kia cô ở tận thế chỉ có thể dựa vào chính mình, không có ai để dựa vào.

Nếu có thì người tới cũng không có ý tốt, nếu không phải đến đoạt đồ thì chính là tham lam thân thể của cô.

Cô rất cẩn thận, không phải ai cũng có thể tiếp cận.

Bạch Đào nhìn thấy xà phòng và khăn sạch đặt bên cạnh chậu.

Cô cảm thán, không ngờ hắn còn đích thân chuẩn bị những thứ này.

Đem quần áo sạch sẽ đặt ở một bên.

Cô nóng lòng dùng tay vẩy nước ấm hai cái, nước này trong quá a!

Nghiêng người về phía trước, trên mặt nước phản chiếu hình ảnh của một cô gái xinh đẹp, cô gái nhỏ với đôi mắt hạnh cong cong, con ngươi sáng ngời. Thân thể này giống hệt thân thể của cô ngày trước.

Nếu chậu nước này lớn hơn một chút thì tốt rồi, cô có thể chui vào bên trong tắm.

Không thể tắm bồn, vậy dùng xà phòng thoa lên người rồi tắm sạch lại với nước cũng được.

Làn da này cũng không tồi, nói là vô cùng mịn màng cũng không quá, chỉ là da tay hơi thô một chút, chắc do làm ruộng mà ra, từ từ dưỡng lại sẽ tốt.

Tắm rửa xong xuôi, cô thay quần áo sạch sẽ, quần áo này cũng thực bảo thủ, qυầи ɭóŧ bên trong đều là may thủ công, chờ hệ thống nâng cấp xong cô sẽ mua vài cái qυầи ɭóŧ.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra thì tiểu viện cũng đã được Cố Tranh dọn dẹp sạch sẽ.

Trong thời gian ngắn cô đã biết Cố Tranh thích sạch sẽ, làm cái gì cũng ngăn nắp, có người như vậy làm bạn cùng phòng cũng rất tốt.

Cố Tranh còn chuẩn bị một cái chậu rửa mặt.

Đây là hắn tự mình chuẩn bị! Có người quan tâm cô như vậy, cô rất vui.

Sau khi rửa mặt xong, Bạch Đào đi qua nằm trên giường.

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.

Theo cô biết, kế hoạch hóa kinh tế đã được thực hiện, nguồn cung ứng vật tư có hạn, mua vải cần có tiền, mua đồ ăn cũng cần có tiền, thịt cá cũng vậy, tóm lại tất cả mọi thứ đều cần tiền.

Chỗ cô ở hiện tại là một thôn nhỏ hẻo lánh trong núi, muốn ra khỏi khu vực này phải có giấy thông hành, nếu không sẽ bị xem là đặc vụ và bị bắt lại.



Nếu không sống ở đây thì cô cũng không còn nơi nào để đi, về nhà mẹ đẻ lại càng không.

Theo tư liệu của hệ thống truyền tới, cha mẹ cô nhận rất nhiều lễ vật của Cố gia, số sính lễ nhận được trị giá 388 đồng.

Tóm lại cô không thể trở về để đôi phụ mẫu kia bán đi lần nữa.

Hơn nữa, ông bà Bạch trọng nam khinh nữ, trở về cũng sẽ bị bắt làm việc không công, sao có thể sống thoải mái.

Viện này chỉ có cô và Cố Tranh ở, không ở chung với người nhà họ Cố, điểm này cô đặc biệt hài lòng.

Cô thích tự do.

Không có cha mẹ, chị em chồng quản thúc, sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện lục đυ.c không vui.

Nhập gia tùy tục, về sau chắc chắn phải hiếu thuận cha mẹ chồng, cùng mọi người chung sống hòa thuận.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của cô.

...

Cha mẹ Cố Tranh ở trong viện phía trước, ông bà Cố có năm người con, không có con gái, hai ông bà sống cùng con trai trưởng.

Cố tranh là con thứ năm, nhỏ nhất cũng có tiền đồ nhất, những người anh khác đều đã lập gia đình.

Bởi vì Cố Tranh có tiền lương hàng tháng để lo cho gia đình nên nhà họ Cố là một trong những nhà có điều kiện sống tốt nhất trong vùng.

Bà Cố lo việc nhà, ông Cố cũng giúp đỡ, hai ông bà tiết kiệm tiền lương hàng tháng của Cố Tranh rồi xây tiểu viện này cho hắn, mấy anh trai của Cố Tranh xây nhà, ít nhiều cũng lấy tiền của Cố Tranh thêm vào.

Vì vậy nhà họ Cố không giống những nhà khác trong thôn, tất cả mọi người đều chen chúc sống trong một khu viện*.

*Kiểu nhiều nhà xây trên cùng một mảnh đất, xung quanh mảnh đất có tường bao lại. Giống như trong nhà lớn có nhiều nhà nhỏ.

Bà Cố vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, rọi đèn pin đi qua đây, “Con à, đừng trách mẹ ép con, con chịu nhiều khổ cực như vậy, nhiều thiệt thòi như vậy, mẹ hi vọng khi con đau ốm có người chăm sóc, mẹ không thể lo cho con cả đời được, Bạch Đào là cô gái tốt, con cẩn thận đối tốt với con bé, con bé nhất định sống với con đến bạc đầu.”

Đôi mắt Cố Tranh thanh tĩnh, khóe môi gợi lên một nụ cười cô độc.

Môi mỏng khẽ mở: “Con biết rồi mẹ, là con trai khiến cha mẹ lo lắng, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Bạch Đào. Mẹ đừng lo lắng, mau trở về ngủ đi, mẹ đã bận rộn cả ngày rồi.”

Bà Cố lau khóe mắt, ông trời ơi, bà rốt cuộc đã mắc tội gì khiến cho con trai bảo bối của bà chịu khổ như vậy, nếu có thể, bà nguyện gánh tội thay cho con! Lúc trước hắn bị thương xém chết, khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về, ở bệnh viện tĩnh dưỡng gần hai tháng.

Ban đầu bà Cố muốn cho hắn cưới một cô gái trong thôn, bà cùng nhà gái đã thỏa thuận xong xuôi, chỉ chờ Cố Tranh về để hai người gặp mặt sau đó liền định hôn sự.

Ai ngờ, nhà gái sau khi biết Cố Tranh bị thương, bọn họ liền chủ động cắt đứt quan hệ, chỉ sợ chậm một chút nhà họ sẽ bị nhà họ Cố ăn vạ.

Bà Cố tức giận, thề rằng sẽ tìm cho Cố Tranh một hôn sự tốt hơn gấp trăm lần.

Bạch Đào có ăn học, bộ dạng cũng tốt, bà Cố rất vừa lòng, liền cho người đến cửa cầu hôn, tuy rằng tốn không ít tiền nhưng bà Cố cảm thấy chỉ cần con mình thích thì bỏ ra chút tiền này cũng đáng.

“Mẹ, người yên tâm, chúng con tình cảm rất tốt.” Cố Tranh nhếch miệng nói.

“Ha ha, mẹ hiểu rồi, con mau trở về đi thôi, mẹ đi rồi, con phải cố lên, mẹ còn chờ ôm cháu trai.” Bà Cố đáp.