Chương 11: Thích Bị Ngược

Cố Tranh mím môi, hắn vừa mới tắm nhưng giờ trên trán lại lấm tấm mồ hôi. Bạch Đào không có lương tâm đã ngủ mất, Cố Tranh đáng thương lại không buồn ngủ chút nào.

Cố Tranh đem hai tay gối lên đầu, nương theo ánh trăng, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Bạch Đào, một sợi tóc đen nghịch ngợm rơi xuống, khẽ gãi vào lòng hắn, hơi ngứa, hắn lại càng trằn trọc không ngủ được.

Ngày hôm sau, khi Bạch Đào tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Cố Tranh đâu.

Sáng sớm, Cố Tranh dậy sớm tập thể dục trong sân, rồi lại làm bữa sáng. Bạch Đào rời giường, rửa mặt sạch sẽ, hai người ăn sáng đơn giản rồi chuẩn bị đồ đạc ra cửa.

Trong lúc hai người đang chuẩn bị, bà Cố cầm một cái rổ và một con gà đến đây. Bà vào cửa, nói với Cố Tranh và Bạch Đào:

“Trong nhà có trứng gà, mẹ đem cho hai con hai mươi quả, còn có con gà này, cũng cho các con.”

Thời nay, mỗi nhà nhiều nhất chỉ nuôi ba con gà, còn phải nuôi một thời gian mới có thể đi công xã đổi chút muối ăn, kim chỉ.

Thịt gà không ai nỡ ăn bởi vì gà có thể đẻ trứng, ngoại trừ gà mái già không còn đẻ trứng nữa mới đành lòng gϊếŧ ăn, vì vậy nên trứng gà rất đắt.

Con dâu mới về nhà lại mặt, bà Cố cũng bỏ lòng rất nhiều.

Bạch Đào không thể nhận, “Mẹ, con và Cố Tranh đi công xã mua chút đồ là được, gà còn để đẻ trứng, không thể mang đi, trứng gà càng không được. Hơn nữa bọn con đi công xã mua đồ sẽ trực tiếp về nhà mẹ con, trứng gà trên đường đi sẽ bị hỏng mất.”

Bạch Đào nói chuyện có lý, bà Cố cũng không biết nói sao cho tốt, liền lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Bạch Đào.

Bà giả vờ tức giận nói: “Con còn xem mẹ là mẹ thì lấy cái này đến công xã mua nhiều đồ chút.”

Bạch Đào liếc nhìn Cố Tranh, thấy hắn gật đầu, cô cũng không thể không nhận, nói: “Con cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt.”

Bà Cố cười như hoa, không phải vì bà thích được người khác khen, mà là thấy con trai út của bà lấy được người tốt như Bạch Đào, bà rất vui. Con dâu nhỏ có học thức, có lễ nghĩa, bộ dạng xinh đẹp, lại còn rất hiểu chuyện. Bà hi vọng sau này con trai và con dâu sống với nhau thật hạnh phúc, sớm ngày sinh cháu trai mập mạp cho bà.

“Được rồi, các con mau đi đi.”

“Dạ, con chào mẹ.”

Chờ đến khi không còn thấy bóng dáng hai người nữa, bà Cố mới mang trứng và gà trở về nhà.

...

Bà Cố về đến nhà, chị cả lúc này đang ở trong sân băm thức ăn cho lợn, bà cố nói với cô: “Hai vợ chồng thằng năm đi công xã mua đồ rồi, vợ nó không nhận trứng và gà.”

“A, bọn họ đi rồi sao?” Chị cả khẽ thở phào.

Trong nhà có ba con gà, mỗi ngày chỉ đẻ hai quả trứng, cô còn định vài ngày nữa đi công xã đổi tiền.

Mẹ chồng lấy trứng gà, mặc dù cô không nói gì nhưng cũng có chút đau lòng, thế nhưng bà muốn lấy, cô cũng không thể nói gì.

Cha mẹ chồng đều có tiền, tiền lương hưu mỗi năm không ít, có thể tự nuôi sống chính mình, hơn nữa còn có chút dư dả. Hai ông bà ở chung với nhà chị, mấy đứa nhỏ trong nhà đều đã lớn, vào những lúc thiếu ăn, hai ông bà cũng cho vợ chồng họ không ít tiền nên cô không thể làm phật lòng mẹ chồng.

...

Bạch Đào và Cố Tranh đến thị trấn, đầu tiên hai người đi đến chợ mua thịt, Cố Tranh muốn mua năm cân thịt, đến lúc đưa tiền liền bị Bạch Đào chặn lại.



“Ông chủ, không cần nhiều như vậy, chúng tôi ăn không hết đâu, ha ha, chỉ lấy hai cân thôi.”

Cũng may có Cố Tranh bên cạnh nên ông chú bán thịt cũng không dám nói gì, chỉ liếc nhìn Bạch Đào một cái, nhanh chóng chọn miếng thịt ngon nhất, cân đúng hai cân.

Cố Tranh trao đổi bằng ánh mắt với Bạch Đào, con gái kết hôn về nhà lại mặt, mua nhiều đồ mang về mới khiến cho người nhà coi trọng.

Bạch Đào chỉ cười, hai cân thịt cũng không ít, cô cũng không cần bọn họ coi trọng làm gì.

“Nhiêu đây là đủ rồi, mua nhiều ăn không hết, mau đi thôi, trời nóng quá.” Bạch Đào mỉm cười nói với Cố Tranh.

Cố Tranh lại mua sáu món điểm tâm, mỗi món một cân, Bạch Đào cũng giảm đi một nửa.

Nếu không nhờ Cố Tranh, có lẽ cô cái gì cũng không có, thời nay kiếm sống khó khăn, nhà Cố Tranh cũng không khá giả gì.

Những người bán hàng trên chợ xã bình thường hay vênh váo tự đắc nhưng giờ ở trước mặt Cố Tranh cũng không dám có nửa điểm tức giận. Họ cũng không phải là có quen biết Cố Tranh mà chỉ đơn giản cảm thấy Cố Tranh không dễ chọc.

Bạch Đào cũng không ngờ tới có Cố Tranh bên cạnh sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.

Cố Tranh còn muốn mua kẹo và vài thứ khác nhưng bị Bạch Đào ngăn cản. “Chúng ta sau này còn cần tiền sinh hoạt, hôm nay tiêu hết, về sau chúng ta lấy gì sống đây.”

Mặc dù Cố Tranh đầu óc chậm chạp nhưng cũng dần hiểu được, cô gái nhỏ cùng gia đình không hòa hợp.

“Được rồi, đi thôi.”

Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua Bạch Đào gặp gia đình nguyên chủ, cô muốn nhìn xem ông bà Bạch là người thế nào, nếu bọn họ là người tốt thì cô sẽ một lòng hiếu kính bọn họ. Còn nếu bọn họ quả thật là hạng người trọng nam khinh nữ, kiếm sống trên xương máu con gái thì thật xin lỗi, bà đây không hầu hạ.

Theo như tin tức mà Bạch Đào nhận được thì con người ông bà Bạch cũng rất mâu thuẫn, nói bọn họ trọng nam khinh nữ nhưng bọn họ lại cho Bạch Đào ăn học, bọn họ sinh bốn người con gái nhưng cũng không ném đi, đều cẩn thận nuôi lớn.

Nói bọn họ yêu thương Bạch Đào thì không đến nỗi nhưng nói bạc đãi cô cũng không có.

Nhà họ Bạch ở làng bên cạnh, cách Khê Thủy thôn khoảng ba, bốn dặm. Thời nay người người đều đi bộ, bấy nhiêu đây dặm đường chẳng là gì.

Hiện tại đang là mùa thu hoạch, hai người đi trên đường cũng không thấy có mấy người.

Ông bà Bạch sinh bốn người con gái đầu, sau đó mới sinh được một người con trai. Con gái lớn tên Bạch Chi, con gái thứ hai tên Bạch Tú, con gái thứ ba là Bạch Đào, người còn lại là Bạch Vân, em trai tên Bạch Điền Sinh.

Khi sinh em trai, bà Bạch đang ở ngoài ruộng, bởi vì trở dạ, bà không kịp về nhà nên đã sinh con ngay tại đó.

Sinh liên tiếp bốn đứa con gái, cuối cùng sinh được con trai, ông bà Bạch vui mừng khôn xiết, liền đặt tên cho con trai là Bạch Điền Sinh.

Chị cả Bạch Chi và chị hai Bạch Tú đều đã lập gia đình. Bà Bạch bị chị em dâu chọc tức, vì giữ thể diện nên bà mới cho con gái đi học, nhưng điều kiện mỗi ngày là phải làm xong hết việc nhà mới được đi học.

...

Chị cả Bạch Chi gả cho Vương Quốc Bình, hai người là được bà mối làm mai, thấy nhà Vương Quốc Bình nghèo nên bà Bạch làm khó hắn rất nhiều.

Chị hai thì ngược lại, gả cho gia đình tốt, chồng cô tên Từ Gia Thành, nhà ở trên xã, hai người là bạn học thời sơ trung, tự do yêu đương.

Nhà Từ Gia Thành có cậu bán hàng ở chợ công xã nên hắn được cậu cho tới làm cùng, thế nhưng cũng là làm công, không có sự nghiệp riêng.

Sau khi chị hai gả qua nhà họ Từ, nhà chồng tìm cho cô một công việc tạm thời ở xưởng dệt. Mẹ chồng Bạch Tú là một người lợi hại, chi phí sinh hoạt, ăn mặc trong nhà đều do bà quyết định. Bạch Tú tuy rằng gả vào nhà khá giả nhưng cũng không có tiếng nói.



Em gái nguyên chủ, Bạch Vân, năm nay mười lăm tuổi, em trai Bạch Điền Sinh năm nay mười một tuổi.

...

Nhà họ Bạch ở trong con hẻm phía trước, ngay lúc Cố Tranh đang muốn quẹo vào liền nghe được xung quanh cãi cọ ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có thanh âm cầu xin tha thứ.

Cố Tranh nhíu mày dừng lại, Bạch Đào ở phía sau cũng xuống xe, hai người nhìn nhau, quyết định đi qua nhìn xem một chút.

Bên ngoài một ngôi nhà có năm sáu người vây quanh, tiếng ồn ào chính là phát ra từ trong ngôi nhà này, cửa bị khóa từ bên trong, bên ngoài không ai vào được. Thế nhưng tường thời nay xây không cao, nhón chân một chút cũng có thể nhìn vào trong.

Có người nhận ra Bạch Đào, nhìn thấy người bên cạnh cô có vết sẹo dài trên mặt, bọn họ liền biết đó là Cố Tranh. Dù sao ở thời đại này chuyện xấu sẽ tự nhiên lan xa vạn dặm, đây cũng không phải bí mật gì.

“Bạch Đào, hôm nay con về nhà lại mặt sao, chồng con trông thật mạnh mẽ.”

Trên mặt hắn có sẹo, bọn họ cũng không thể khen hắn đẹp trai, đúng không? Tốt nhất vẫn là khen hắn mạnh mẽ, khỏe mạnh.

Bạch Đào khẽ gật đầu, dựa vào thân phận gọi người, theo thông tin của hệ thống, người phụ nữ trước mặt này là bà tám nổi tiếng trong thôn, trong thôn không có chuyện gì mà bà ta không biết.

“Dì ơi, có chuyện gì vậy?” Bạch Đào hỏi.

“Còn không phải vì Lại Phúc thua bạc, trở về tìm vợ hắn đòi tiền, vợ hắn không có tiền, hắn say rượu điên lên liền đánh vợ hắn, ai da, nhìn rất tội nghiệp.”

Những người đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đấy, Lại Phúc thật không phải người, hắn đánh vợ không nói, ngay cả mẹ hắn, hắn cũng đánh.”

Bạch Đào thầm mắng, sao lại có tên đàn ông khốn nạn như vậy chứ. Cố Tranh ở bên cạnh cũng nghe thấy, đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này lại nghe thấy trong nhà vang lên một giọng nói già nua cầu xin tha thứ, “Con ơi, mẹ thật sự không có tiền, nhà chúng ta ăn bữa nay lo bữa mai, ngay cả nước uống cũng không có thì lấy tiền ở đâu ra?”

“Nói láo, cái bà già kia, chắc chắn là bà đem tiền giấu đi rồi. Hiện tại tôi còn đánh nhẹ, bà tốt nhất mau chóng nôn tiền ra, dù sao bà chết rồi cũng chẳng mang theo được gì, sao lại còn cứng đầu như vậy.”

Cố Tranh nghe đến đây liền nâng chân lên đá văng cánh cửa.

Người đàn ông bên trong xông ra, “Ai đó! Dám đến nhà tao náo loạn, chán sống rồi sao?”

Mấy người ngoài cửa cuống cuồng lùi về sau, sợ bị Lại Phúc nhìn thấy sẽ ghi hận bọn họ.

Cố Tranh cau mày, bước tới nắm cổ áo hắn, nhấc hắn lên giống như nhấc một thằng nhãi con.

Cố Tranh cao hơn hắn nửa người, trên mặt còn có sẹo, Lại Phúc vừa nhìn thấy, khí thế liền suy yếu, có chút sợ hãi nói.

“Anh là ai? Tôi không có đắc tội với anh, anh đến nhà tôi làm gì?”

Đúng lúc này, một bà lão gầy gò, mặt mũi bầm dập từ bên trong đi ra, chỉ vào Cố Tranh, ngồi bệch dưới đất khóc lóc: “Này này, sao cậu đánh con trai tôi, cậu ức hϊếp người khác, cậu mau thả con tôi ra, con trai tôi mà mất một sợi tóc nào tôi nhất định sẽ không tha cho cậu.”

Cố Tranh và Bạch Đào trợn mắt nhìn bà lão đang khóc lóc.

Không biết phân biệt tốt xấu, chẳng trách bị con trai đánh.

Lão bà này là người thích chịu ngược, đúng là mở rộng tầm mắt.