Chương 18: Trêu Chọc

Tháng chín mùa thu là thời điểm thu hoạch hoa màu. Cây nông nghiệp là nguồn sống chính của người dân, mỗi ngày bọn họ đều lo việc đồng áng đến tối tăm mặt mày. Ngoại trừ việc ngoài đồng thì mỗi ngày đều phải bớt chút thời gian lên núi hái nấm và rau dại, bận tới bận lui, chẳng có ai nhàn rỗi tám chuyện cả.

Thế nhưng hôm nay dưới gốc cây hoa hòe lại có người.

Lúc Bạch Đào và Cố Tranh đi ngang qua thì thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng ôm ấp dưới bóng cây.

Không phải nói thời đại này rất bảo thủ sao?

Dù đã là vợ chồng thì khi ở bên ngoài cũng xấu hổ, không dám nói chuyện trước mặt người khác. Lúc này sắc trời chỉ mới nhá nhem, còn chưa tối hẳn, đôi tình nhân này làm gì ở đây?

Dù có gấp như thế nào cũng phải kiên nhẫn đợi về nhà chứ, này còn không tìm một chỗ kín đáo vắng người, lại thể hiện tình cảm ngay ở đầu thôn, người người qua lại, chậc chậc...Đúng là tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết a!

Bạch Đào có ý nghĩ xấu xa, không có ý tốt nói: “Cố Tranh, anh biết huýt sáo không? Anh nhìn bọn họ, huýt sáo trêu chọc bọn họ a.”

Cố Tranh: “...”

Bạch Đào thấy hắn không nhúc nhích, liền dùng tình thần lực ném một hòn đá nhỏ đến gần bọn họ.

“Aaaa, cái gì vậy? Không lẽ chỗ này có rắn?” Người con gái hét lên.

Bạch Đào muốn cười nhưng dùng hết sức nhịn xuống.

Cố Tranh cũng nghe thấy tiếng động nhưng tất nhiên sẽ không biết là cô vợ nhỏ của hắn làm.

Bạch Đào cố ý nói: “Anh Tranh, người ta rất sợ đó, chỗ này thật sự có rắn sao.”

Cố Tranh: “...”

...

Hai người vừa về đến nhà không lâu thì Cố Thanh Thần đã chạy tới mời ăn cơm.

Bạch Đào lấy chút đồ ăn vặt mang đến nhà ông bà Cố.

Ban đầu khi anh em nhà họ Cố chưa xây nhà riêng, người trong nhà nhiều nên sân làm rộng một chút, phòng ở cũng nhiều thêm, có điều theo thời gian thì phòng ốc đều đã cũ.

Sân trước để người nhà ở, sân sau để nuôi lợn, tự cung tự cấp, mỗi nhà đều có đất làm vườn rau riêng.

...

Lúc này ông Cố và anh cả đang ngồi đan sọt dưới mái hiên, chờ đan được nhiều thì mang đi bán.

Hai người Bạch Đào và Cố Tranh đi đến, chào hỏi hai người.



“Cha, anh cả.”

Cố Tranh tự giác kéo một chiếc ghế đến, cùng cha và anh cả đan sọt. Ông Cố rất khéo tay, chiếu, sọt, rổ và các vật dụng đan thủ công khác, cái gì ông cũng có thể đan.

Có thể nói Cố Tranh là nhìn ông Cố đan đồ vật này nọ lớn lên, nhìn mãi thành quen, không cần học cũng biết.

Bạch Đào đem đồ đặt trên bàn, nói với bà Cố: “Mẹ, lúc nãy con và Cố Tranh đi chợ xã mua chút đồ nên mang qua cho mẹ một ít.”

Cô không nói đến việc ngày mai hai người sẽ không đến đây ăn cơm, chuyện này vẫn là nên để Cố Tranh nói sẽ tốt hơn. Cô dù sao cũng chỉ là con dâu, tiếng nói không bằng con trai bà.

Bà Cố vốn đã rất hài lòng về Bạch Đào, thấy mọi chuyện cô đều muốn tự mình làm, trong lòng bà rất an tâm. Càng nghĩ bà càng cảm thấy chọn cô con dâu này quả là đúng đắn!

Bà Cố vui vẻ, đem đồ nhét vào lòng Bạch Đào, “Ở nhà mẹ có rồi, mấy thứ này con lấy lại đi. Tiểu Đào à, con đừng mãi nghĩ cho chúng ta, con cũng nên để lại cho mình nhiều chút.”

Bạch Đào đột nhiên bị nhét đầy đồ, dở khóc dở cười để hết lại trên bàn, “Mẹ, trong nhà con vẫn còn, chúng con ăn hết sẽ đi mua tiếp, mấy thứ này là con và Cố Tranh mang đến hiếu kính cha mẹ. Mẹ à, con đến nhà bếp xem chị cả có cần giúp gì không.”

Ánh mắt bà Cố cực kỳ hiền hòa, con dâu nhỏ đúng là tri kỷ của bà.

...

Chị cả đang xào rau, Cố Thanh Oánh ở bên cạnh giúp nhóm lửa, cô thấy Bạch Đào đến liền gọi một tiếng “Mợ năm.”

Bạch Đào “Ừm” một tiếng, đi đến bên cạnh chị cả, “Chị, có cần em giúp gì không?”

Chị cả quay đầu lại, “Không cần đâu em năm, đồ ăn sắp nấu xong rồi, em đi kêu mọi người đến ăn cơm đi.”

“Dạ chị.”

Cố Tranh không có ở trong sân, Bạch Đào gọi ông Cố và anh cả trước rồi xoay người đi đến phòng bếp giúp chị cả dọn cơm.

...

Cố Tranh lúc này đang ở trong phòng nói chuyện với bà Cố.

“Mẹ, ngày mai bọn con sẽ không đến đây ăn cơm, chúng con sẽ ăn ở nhà. Nhà bọn con không có vườn rau, rau dưa gì đó cũng muốn xin mẹ một ít.”

Bà Cố suy nghĩ một chút, thật lâu sau mới nói: “Trong nhà con có gạo và mì không?”

“Dạ có, hôm nay bọn con đi công xã có mua.”

“Ừm, hai con muốn làm sao thì làm, dù sao trong nhà mẹ cũng nhiều đồ ăn, mỗi ngày con cứ đến lấy một ít, hoặc mẹ bảo mấy đứa nhỏ đem qua cũng được.”

Các con đều đã lập gia đình, đều có cuộc sống riêng, nếu bà quản nhiều chuyện quá thì lâu ngày không chỉ làm con dâu khó chịu mà ngay cả con trai cũng không vui, bà không muốn gây phiền phức cho các con.

Cố Tranh nhìn ra cửa, do dự một chút mới hạ giọng nói: “Mẹ, Bạch Đào...cô ấy thân thể yếu ớt, để cô ấy làm ruộng...”



Con trai nhỏ còn ấp úng chưa nói xong thì bà Cố đã hiểu, nói đơn giản là con trai bà đau lòng vợ, không muốn cho vợ ra đồng làm việc.

Bà Cố vui mừng vì tình cảm của con trai và con dâu thật tốt nhưng lại không nói rõ, cố ý chua xót nói:

“Được rồi, mẹ biết làm ruộng vất vả, nhưng hiện tại đang là mùa thu hoạch, không làm gì là không được. Để sau này mẹ cho con bé và Thanh Oánh đi cắt rau cho lợn. Nếu con vẫn thấy không được thì mẹ nói với cha con một tiếng, có được không?”

Cố Tranh nghe vậy gật đầu, “Cảm ơn mẹ.”

Chị cả biết chú năm không để cho em năm làm việc nặng nhọc, không khỏi líu lưỡi, bình thường cô không nhìn ra chú năm sủng vợ như vậy.

Việc cắt rau cho lợn bình thường đều để mấy đứa nhỏ làm, thế nhưng người lớn tuổi cũng không muốn nhàn rỗi, mỗi ngày đều cắt hai giỏ rau kiếm chút tiền.

...

Bạch Đào không biết chuyện này. Sau khi ăn cơm xong, cô liền giúp chị cả rửa bát.

Đúng lúc thím Hồ ở đối diện mang theo cháu trai đến chơi, Bạch Đào và Cố Tranh chào hỏi bà vài câu rồi cũng trở về nhà.

Đến tối, sau khi rửa mặt xong, Bạch Đào thoải mái nằm trên giường mở hệ thống ra. Cô nhìn đến mục điểm tích phân, vì lúc trước cô đã ứng thưởng nên bây giờ tích phân của cô là số âm.

Mắt không thấy tim không phiền.

Bạch Đào chuyển tầm nhìn, nhìn vật phẩm trưng bày bên dưới. Cô nhấp vào danh mục rau dưa và trái cây. Trong này có đủ loại rau dưa, hoa quả, cần gì cũng có.

Cô nhìn quả anh đào to tròn, xoài, chuối, sầu riêng, việt quất, dâu tây, táo, đào, dưa gang, dưa hấu, thanh long,...tươi rói, bóng loáng như vừa hái từ trên cây xuống, Bạch Đào cảm thấy nước miếng của mình sắp chạm tới đất luôn rồi.

Bình thường cô chỉ ăn táo, mấy loại trái cây khác đều chưa kịp ăn.

Thấy Cố Tranh vừa tắm xong tiến vào, Bạch Đào nhanh chóng đóng hệ thống lại. Đảo mắt liền bắt gặp ánh mắt của Cố Tranh đang nhìn chằm chằm cô như dã thú nhìn con mồi, ánh mắt hắn cực nóng. Tuy rằng hắn chưa nói cái gì, cũng không làm gì nhưng Bạch Đào biết hôm nay Cố Tranh muốn ‘ăn’ cô.

Vị trí bên cạnh lún xuống, một mùi xà phòng chỉ thuộc về nam nhân xộc thẳng vào mũi.

Bạch Đào cảm thấy nguy hiểm, đành phải nuốt nước miếng nói: “Anh...anh tắm sạch sẽ rồi? Đèn dầu còn chưa thổi tắt, sẽ lãng phí.”

“Ừm.” Cố Tranh chậm rãi đứng dậy, thổi tắt đèn dầu rồi ôm Bạch Đào vào trong ngực.

“Cái đó...Ngày mai anh còn phải đi thị trấn.” Bạch Đào nhỏ giọng nói.

“Ừm, không sao, sẽ không chậm trễ.”

Cố Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên cơ bụng rắn chắc của hắn. Cảm giác dưới tay nóng hổi, to lớn rắn chắc, khí thế bá đạo, cô nhịn không được nhéo nhéo hai cái, ừm, không tệ.

Bạch Đào nghi ngờ Cố Tranh nắm được điểm yếu của cô, nếu không làm sao hắn biết cô sẽ không kháng cự được cái này đây.