Chương 19: Hiếm Muộn

Bạch Đào không kháng cự được sắc đẹp của Cố Tranh, bị hắn lăn lộn cả đêm, không những vậy hắn còn buộc cô kêu vài tiếng anh Tranh. Sau khi nghe được giọng nói ôn nhu của cô, hắn càng kích động, lôi kéo cô tiến tới lần nữa, lần sau kéo dài hơn lần trước.

Sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại, toàn thân Bạch Đào mệt mỏi rã rời. Cố tranh thì ngược lại, tinh thần thoải mái, tràn đầy năng lượng, Bạch Đào nhìn thấy thật muốn đấm hắn một cái, thật là, tên này không biết tiết chế một chút nào.

Giống như trước kia, Cố Tranh làm bữa sáng, Bạch Đào ăn một chút sau đó hai người lên đường đi thị trấn.

Hai người đi đến con hẻm nhỏ thì gặp được bà Cố, hai người nói qua với bà chuyện đi thị trấn, bà Cố nghe xong liền thúc giục hai người đi nhanh, nếu không sẽ trễ xe buýt.

...

Bạch Đào nói: “Chúng ta có nên mua một chiếc xe đạp không? Dù sao chúng ta không thể lúc nào cũng mượn xe đạp của anh tư. Anh tư là thầy thuốc, bình thường ra khỏi nhà đều cần dùng đến xe đạp, chúng ta lấy xe đi rồi thì anh tư chỉ có thể đi bộ.”

Cố Tranh đồng ý nói: “Chuyện này anh cũng nghĩ tới lâu rồi, để vài ngày nữa anh nhờ người lấy giúp phiếu mua xe đạp.”

“Được, cứ vậy đi.”

Anh tư là thầy thuốc trong thôn, bởi vì không có học qua trường y bài bản nên bình thường anh ấy đều phải tự mình đọc sách nghiên cứu, cha vợ anh tư cũng là sư phụ của anh. Bình thường anh tư xem bệnh đau đầu, đau thắt lưng, xử lý chút vết thương,... Đối với việc chữa sẹo chắc là anh ấy không giỏi lắm.

...

Tới công xã.

Cố Tranh đem xe đạp gửi ở nhà người quen, sau đó hai người bắt một chiếc xe buýt đến thị trấn. Tiền vé xe là hai mươi đồng một người nhưng xe buýt cũng bình thường, không mới lắm, trên đường đi còn rất xóc nảy.

Lảo đảo một hồi cuối cùng cũng đến được thị trấn, Bạch Đào cảm thấy thức ăn mới ăn lúc sáng đều biểu tình muốn nôn ra.

Trước tiên phải làm chính sự, hai người cất bước đến bệnh viện thị trấn. Tiếc là ở đây không có khoa khám da liễu nên hai người đành phải đến phòng khám trung y.

Chủ phòng khám là một ông lão lớn tuổi, thấy có người vào, ông đẩy mắt kính một cái.

“Ai muốn khám bệnh?”

Bạch Đào chỉ Cố Tranh, “Chào thầy, chồng con muốn khám bệnh.”

“Nào, ngồi xuống đây, là phương diện kia không tốt? Không cương được hay là thời gian ngắn?

Muốn có con sao? Bao lâu rồi chưa mang thai?

Muốn có con thì tốt nhất hai người đều xem bệnh, như vậy sẽ nhanh mang thai hơn một chút.”

Lão thầy thuốc vừa nói xong, sắc mặt của Bạch Đào và Cố Tranh không tốt lắm. Da mặt Bạch Đào không khỏi nóng lên, Cố Tranh còn chưa nói gì cô đã nhanh chóng nói: “Không phải thầy à, thân thể hai người chúng con rất tốt, chúng con không phải đến khám có bị hiếm muộn hay không. Trên mặt chồng con có sẹo, thầy xem xem có cách nào chữa khỏi không a?”

Bạch Đào cảm thấy hai người bọn họ đã đến nhầm phòng khám, ông lão này có lẽ đã hành nghề lâu năm, chắc là có không ít người nghe danh đến trị hiếm muộn nên khi hai người bọn họ vào ông mới hỏi như vậy.

“Là vậy sao, để ta xem xem.” Lão thầy thuốc cẩn thận nhìn một chút.

Không biết vì sao ông có chút tiếc nuối nói: “Chỗ ta có một phương thuốc, sáng tối bôi một lần, chắc là có thể làm nhạt đi một chút.”



“Vậy cũng được, có thể làm mờ một chút cũng rất tốt, nhờ thầy kê đơn cho con.” Bạch Đào nói.

“Là một loại trung dược, hai người mua dược liệu mang đến để ta nghiền mịn rồi đem về có thể trực tiếp dùng luôn.”

Lão thầy thuốc kê đơn thuốc, đưa cho Cố Tranh, “Ừm, tiểu tử thể chất không tồi, cô vợ nhỏ thân thể cũng rất tốt, chỉ là về sau nên bồi bổ thật tốt, gầy quá rất dễ bị suy dinh dưỡng.”

Bạch Đào: “...”

Lão thầy thuốc này thật là bị bệnh nghề nghiệp a.

Cố Tranh vậy mà còn thật lòng đáp, “Vâng, cảm ơn thầy đã giúp đỡ.”

Hắn cũng cảm thấy Bạch Đào gầy, mặc dù chỗ nào nên có thịt cũng có đủ nhưng chạm vào vẫn cảm thấy rất gầy. Hắn đáp không phải vì muốn có con, chỉ là đơn thuần muốn dưỡng Bạch Đào béo lên. Trẻ con dính người lại hay khóc lóc, có chút đáng ghét, vẫn là không cần.

Bạch Đào nhanh chóng đẩy Cố Tranh ra ngoài.

Hai người đến tiệm thuốc mua dược liệu đưa cho lão thầy thuốc, đợi một giờ nữa bọn họ sẽ đến lấy.

Bạch Đào và Cố Tranh quyết định trong lúc chờ đợi thì đi mua sắm. Cửa hàng bách hóa ở cách đây không xa, bách hóa ở thị trấn rất lớn, tổng cộng có ba tầng.

Bên trong cửa hàng có không ít người, hai người Bạch Đào và Cố Tranh đi vào. Trong này có rất nhiều loại đồ ăn vặt, Bạch Đào nhìn trái ngó phải, không có gì muốn mua.

Cô đảo mắt nhìn quần áo trên người Cố Tranh, thấy hắn trước sau chỉ có vài bộ quân phục, không có thường phục, cô liền lôi kéo hắn đến tiệm vải.

Vải của thời đại này rất đơn giản, không có gì đặc biệt, chỉ có vài màu đen, xám và xanh lam. Bạch Đào cầm một khúc vải đo đo trên người Cố Tranh.

Cố Tranh: “Em cứ lựa vải may quần áo cho mình, anh vẫn còn rất nhiều quần áo.”

“Không được, phải may cho anh thêm vài bộ để mặc. Anh không cần lo cho em, bình thường em nhìn thấy cái gì đẹp đã mua rồi.”

Cố Tranh gật đầu, “Trong nhà còn một ít phiếu, lát nữa anh sẽ đưa cho em.”

Bạch Đào chọn được vải liền gửi cho nhà may may đồ, hẹn hai ngày nữa sẽ đến lấy. Tiếp đó cô lại đến cửa hàng bán quần áo nữ, quần áo ở đây được may sẵn nhưng khách hàng cũng có thể chọn vải gửi may. Màu sắc vải chỗ nào cũng giống nhau, chủ yếu là thợ may sáng tạo, may ra quần áo đẹp, thời trang.

Bây giờ là tháng chín, mua váy ngắn mặc cũng không được bao lâu, Bạch Đào càng chú ý đến một bộ váy dài.

Chỉ ở thị trấn cô mới thấy có người mặc váy dài, ở trong thôn cho tới bây giờ vẫn chưa thấy ai mặc. Người dân ở trong thôn rất bảo thủ, ai dám mặc váy ra đường sẽ bị người ta nói là không đứng đắn.

Bạch Đào không muốn trở thành tiêu điểm, không dám mặc váy tránh cho mọi người vây xem cô như nhìn một con khỉ.

Cố Tranh thấy Bạch Đào do dự, nghĩ rằng cô thích mà không dám mua liền nói với người bán hàng bên cạnh: “Chúng tôi lấy bộ này, gói lại cho chúng tôi.”

Bạch Đào vừa nghe vậy liền cản, “Đừng, đợi đã.”

“Cứ lấy bộ này đi, em mặc lên sẽ rất đẹp.” Cố Tranh càng muốn nói cô lớn lên rất đẹp, da cũng trắng, dù là mặc quần áo kiểu dáng, màu sắc ra sao cũng rất đẹp.



“Ở trong thôn em chưa nhìn thấy ai mặc váy, nếu em mặc váy có bị người khác chê cười không.” Bạch Đào nói ra băn khoăn trong lòng.

“Không sao, em mặc ở nhà cho anh xem.”

Bạch Đào trừng mắt liếc hắn một cái, tên này.

Chiếc váy này không rẻ, không tính công may, không tính phiếu mua cũng phải trả mười một đồng. Quần áo trên người Cố Tranh tính hết thảy cũng không hơn mười đồng. Hiện tại làm công nhân một tháng chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ một cái váy đã bằng nửa tháng tiền lương.

Sau khi mua chiếc váy này, Bạch Đào không muốn mua thêm cái gì nữa.

Cố Tranh lại cảm thấy lâu lắm mới có cơ hội đến thị trấn, nói: “Trong nhà thiếu cái gì liền mua cái đó, không cần lo thiếu tiền, rất nhanh thôi anh sẽ đi làm, có thể nuôi em.”

“Không có gì đặc biệt muốn mua, em không nghĩ ra muốn mua cái gì, ở nhà đều có rồi.”

Hai người đi một vòng lại trở về phòng khám lấy thuốc. Bạch Đào không vào, cô ở ngoài cửa chờ, để Cố Tranh đi vào một mình. Rất nhanh Cố Tranh đã trở lại, còn cầm theo một cái túi khác.

Bạch Đào tò mò nhìn xem lại bị Cố Tranh nắm lấy tay, “Anh nhờ người mua chút đồ, về nhà rồi xem, bên ngoài nhiều người.”

Đúng lúc đến buổi trưa, Cố Tranh cùng Bạch Đào đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm. Tiệm cơm Quốc Doanh ở thị trấn lớn hơn ở công xã rất nhiều. Đồ ăn bán bên trong cũng nhiều, trên một bức tường có viết thực đơn hôm nay.

Món chính hôm nay có bánh bao, năm đồng một cái, cần hai phiếu ăn, ngoài ra còn có bánh bao cuộn.

Mì sợi mười đồng.

Bánh bắp mười đồng.

Khoai tây chiên năm đồng một phần...

Món hầm, trứng chiên, thịt dê xào rau, thịt lợn xào tiêu, thịt kho tàu,... Mỗi món giá cả khác nhau, đắt nhất cũng chưa đến ba mươi đồng.

Hiện tại là giờ cơm nên trong tiệm cơm Quốc Doanh có không ít người.

Cố Tranh đi xếp hàng, Bạch Đào thì đi tìm một chỗ ngồi xuống.

Một lát sao, Cố Tranh mang đến một phần thịt kho tàu, trứng sốt cà, thịt lợn xào rau và một nồi cơm. Lượng thức ăn không ít.

Cố Tranh nhìn Bạch Đào ăn ít như mèo, “Ăn nhiều một chút, em quên thầy thuốc nói gì rồi sao, em phải chú ý bồi bổ cơ thể.”

Bạch Đào nhỏ giọng nói: “Ông ấy nói bồi bổ là để có con, chúng ta hiện tại chưa đến lúc sinh con.”

Cô thật sự đã rất no, mỗi loại đồ ăn đã ăn không ít, cô cũng ăn rất nhiều, chỉ là so với dạ dày lớn của Cố Tranh thì dạ dày của cô có vẻ rất nhỏ.

Ăn cơm xong, hai người cũng không muốn đi nơi nào khác nên chuẩn bị đón xe buýt về nhà.

Về đến nhà, Bạch Đào còn không quên nhìn xem đồ vật hắn mua ở phòng khám là gì. Chờ Cố Tranh lấy ra mới biết đó là đồ vật có thể sử dụng nhiều lần, một gói ba cái. Khuôn mặt nhỏ của Bạch Đào đỏ bừng, lập tức ném lại cho hắn.

Đều trách cô hiếu kỳ!