Chương 22: Cũng Không Phải Là Không Thể

Editor: Nyanko

7/4/2022

“…” Diệp Thu Thu nghe cô còn hỏi thăm như vậy, thật hận không thể bay qua đập cho cô một trận: “Nhà cậu có điều kiện như thế nào? Còn biểu diễn sân khấu làm gì chứ, không phải giới nhà giàu thường thích làm đầu tư à? Cậu chỉ cần để ý một vài tin tức lộ ra của cây đại thụ nhà cậu, là đã đủ cho cậu kiếm tiền rồi!”

Lâm Cam Đường bảo cô ấy chờ một chút, sau đó chia màn hình điện thoại ra, chụp hình, gửi đi.

“Cậu thấy số tiền này có thể đầu tư được hạng mục gì?”

Diệp Thu Thu nhìn bốn con số trong tài khoản mà cô gửi tới, trầm mặc.

“Đường này, không ngờ cũng sẽ có một ngày, tiền tiết kiệm của tớ còn nhiều hơn cậu nữa.”

Lâm Cam Đường ăn không ngồi rồi suốt cả một tuần, ba Lâm ở nhà tĩnh dưỡng cũng không nhìn nổi nữa.

Con người mà, có lẽ ai mà chả có lòng tham.

Lúc Lâm Cam Đường ngỗ ngược, Lâm Minh Trác chỉ mong cô có thể ngoan ngoãn một chút.

Bây giờ cô giống như đã đổi tính đổi nết, thì lại mong mỏi cô có thể tiến bộ thêm chút nữa được không.

Lúc ăn cơm sáng, ba Lâm hỏi cô: “Con đã tốt nghiệp, có dự định gì không, có muốn ba sắp xếp công việc cho con không? Xã hội bây giờ nữ giới cũng có thể làm chủ, con vừa tốt nghiệp đã muốn kết hôn, công việc chưa có, là định làm bà nội trợ đấy à?”

Đời trước Lâm Cam Đường chưa từng đi làm bao giờ, cũng không đi tìm sự nghiệp phù hợp với bản thân, vậy nên bây giờ mới thấy mông lung trong chuyện này.

Có điều cô may mắn hơn phần lớn sinh viên mới tốt nghiệp, đó là cô còn có ba mình.

Lâm Cam Đường rót một cốc sữa bò, chậm rãi uống: “Công việc gì cơ, giám định đồ cổ sao?”

“Với thành tích của con thì ai mà dám tìm con đây? Làm chân chạy vặt có khi còn chê con tay chân vụng về.” Ba Lâm không hê nể tình mà chê bai cô, liếc mắt nhìn Lâm Triệu Nam ngồi ở bên cạnh, nói: “Ý của ba là, trong nhà có công ty, con đi theo tới làm đi, có gì không hiểu còn có thể hỏi anh của con.”

Ba Lâm nói xong, không quên ngầm quan sát phản ứng của con gái.

Nếu là trước kia, Lâm Cam Đường chắc chắn sẽ nổi ầm lên với ông, nói ông trói buộc tự do của cô, nhất quyết đòi phải đi theo con đường mà ông vạch sẵn, chưa bao giờ tôn trọng lựa chọn của cô.

Hôm nay Lâm Cam Đường lại bình tĩnh ngoài ý muốn.

Thậm chí hình như còn nghiêm túc tự cân nhắc.

“Con chưa từng học chuyên ngành liên quan đến tài chính, đi theo thêm phiền thì sao?” Lâm Cam Đường hỏi.

Ba Lâm đã sớm nghĩ kỹ rồi: “Đi theo anh của con, có thể học được còn nhiều hơn trong trường, về phần kiến thức lý thuyết, nếu con thấy thật sự cần, thì rảnh thì học bổ sung, hoặc là ba mời một gia sư cho con.”

“Cũng không phải là không thể, hay là con xem thử trước đã?” Lâm Cam Đường lấy đi quả trứng gà Giang Đồng Đồng vừa mới bóc xong: “Nếu đến lúc đó phát hiện con không phù hợp với công việc này, thì con sẽ làm những việc khác.”

Lâm Triệu Nam trừng mắt cảnh cáo với cô, sau đó đưa cho Giang Đồng Đồng quả mình tự bóc.

Ba Lâm vô cùng ngoài ý muốn rằng cô sẽ đồng ý, vui mừng nói: “Được, người trẻ tuổi thì nên trải nghiệm nhiều một chút, lúc trước ba với mẹ con cũng đã đổi qua không ít ngành sản xuất, cuối cùng mới phát hiện bản thân có thiên phú ở nghề làm buôn bán đấy.”

Ba Lâm nói xong, mới phát hiện ông nhắc tới người vợ quá cố, đầu tiên là nhìn về phía Lâm Cam Đường, sợ cảm xúc của cô mất khống chế.

Lâm Cam Đường rũ mắt, bỏ quả trứng gà mới ăn một nửa xuống.

Ba Lâm sợ một buổi sáng đang tốt lành lại phải ầm ĩ đến mức gà bay chó sủa, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chuyện đi công ty không vội, suy nghĩ của ba là con đừng ngại làm quen với vài người, đều là trong giới, cũng có lợi với công việc sau này.”

Lâm Cam Đường gật đầu.

Ba Lâm thấy con gái khó có khi nghe lời, không khỏi dịu giọng lại: “Ngày kia nhà họ Doãn tổ chức tiệc sinh nhật cho Doãn Chân, ba mới ra viện nên không đi được, lần này con đi cùng với anh của con đi.”

Lâm Cam Đường nhìn anh trai của mình.

Ánh mắt của Lâm Triệu Nam cũng không nhìn lại cô lấy một cái, bận phết mứt dâu tây lên trên bánh mì nướng cho Giang Đồng Đồng.

Tiếng chuông báo của điện thoại vang lên.

Tin nhắn của Ôn Yến Thanh gửi tới: Chào buổi sáng, ăn bữa sáng chưa?

Lâm Cam Đường chụp một tấm ảnh bàn ăn, trả lời: Đang ăn.

Trong ảnh, phía đối diện là một đôi tay trắng nõn thon dài thuộc về đàn ông, đang rưới nước sốt cà chua.

Khóe môi Ôn Yến Thanh vốn dĩ đang cong lên bởi vì nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Cam Đường, bất chợt cứng đờ.