Chương 42: Hiện Tại Cam Đường Là Bạn Gái Của Tớ

16/5/2022

Editor: Nyanko

Rất nhanh đã tới giờ tan tầm, Lâm Triệu Nam nói có mấy phần tài liệu quan trọng chưa xử lý xong, bảo Lâm Cam Đường đợi hoặc là để cho tài xế đưa cô về nhà trước.

Lâm Cam Đường từ chối, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Ôn Yến Thanh, bảo anh tiện đường tới đây đón cô.

Không bao lâu Ôn Yến Thanh nói anh đã đến dưới lầu, Lâm Cam Đường buông bộ thông báo kế hoạch tuyển dụng nhân sự mới nhất trong tay xuống, nói với Lâm Triệu Nam một tiếng, sau đó xách túi rời đi.

Hai người hẹn ở Đường Uyển bên bờ sông, một nhà hàng đã khá lâu đời.

Ôn Yến Thanh đưa thực đơn cho cô.

“Anh gọi đi.” Lâm Cam Đường nói: “Anh không cần phải theo khẩu vị của em đâu, anh thích ăn gì? Thích ăn cay không?”

Lâm Cam Đường đang bắt đầu tìm hiểu anh, phát hiện này khiến cho đáy lòng Ôn Yến Thanh dâng lên từng trận hân hoan.

“Anh cũng giống em, khẩu vị khá thanh đạm.” Anh nhìn cô, đáy mắt tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Lâm Cam Đường không biết anh thích thật hay là theo cô.

Có điều sau khi đồ ăn lên rồi, thấy Ôn Yến Thanh đúng là ăn rất ngon.

Thật ra khẩu vị của người ở thành phố C không thiên về thanh đạm, sở dĩ Lâm Cam Đường thích là bởi vì mẹ cô là người thành phố G, khẩu vị ở nơi đó là như vậy. Từ nhỏ Lâm Cam Đường đã ăn theo mẹ cho nên đã dần dần thành quen.

Ôn Yến Thanh nhìn thấy khóe miệng Lâm Cam Đường dính tương, cầm lấy giấy ăn thử đưa về phía bên má cô.

“Hở?” Lâm Cam Đường nghi hoặc ngẩng đầu.

Hàng mi hơi cong của Ôn Yến Thanh nhẹ nhàng run rẩy, cẩn thận mà lau sạch giúp cô, sau đó thu tay về.

Lâm Cam Đường không phản đối, khiến cho trái tim của Ôn Yến Thanh nhảy sai mấy nhịp.

“Cảm ơn.” Lâm Cam Đường cười nhẹ, mi mắt cong cong.

Ôn Yến Thanh mở miệng: “Lần trước đi công tác, anh nhìn thấy một thứ, cảm thấy hẳn là em sẽ thích, cho nên đã mua về.” Chỉ là sau khi về không đưa cho cô, sợ cô trực tiếp từ chối.

Bây giờ Ôn Yến Thanh lấy nó ra, đặt ở trong tầm tay cô.

Là một con hamster trang trí nhỏ màu xám nhạt, cái bụng trắng trẻo, móng vuốt và cái mũi hồng hào, trên lưng có một vạch trắng. Hamster nhỏ ngồi xổm cầm hạt dưa đưa vào trong miệng, hai má căng phồng, hai mắt màu đen mở to như hạt đậu, sinh động như thật.

Gần như giống như đúc với con hamster ở trên điện thoại của Lâm Cam Đường.

“Đáng yêu quá đi.” Lâm Cam Đường đặt nó ở trong tay, yêu thích không muốn buông.

Con hamster ở trên điện thoại của cô là quà tặng của mẹ cho cô, nhưng tuổi thọ của hamser không dài, từ nhiều năm trước đã chết mất rồi. Lúc ấy độ phân giải của camera cũng không cao, cô chỉ giữ lại một tấm ảnh làm kỷ niệm.

Sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng không nuôi thêm con nào khác.

Lâm Cam Đường treo hamster nhỏ ở trên di động, lắc lắc, cực kỳ yêu thích.

Cơm nước xong thanh toán, Lâm Cam Đường nói ra bờ sông đi dạo một chút.

Phong cảnh ở bờ sông khá thơ mộng.

Hai người dạo bước, không nói gì.

Bồ câu đậu ở trên dây ngăn bảo vệ, rì rầm kêu, thỉnh thoảng bị người qua lại làm giật mình bay đi.

Có cặp tình nhân nắm tay tản bộ ở bên bờ sông, có cặp thì tựa vào trên vòng bảo vệ mà thân mật.

Lâm Cam Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ôn Yến Thanh ở bên cạnh, nhấp môi cười khẽ.

Loại cảm giác này với cô mà nói, rất mới lạ.

Có một loại cảm giác thời gian chầm chậm trôi.

“Nhìn thấy cái kia không?” Lâm Cam Đường chỉ vào vòng đu quay ở đằng xa bên kia sông: “Em chưa được ngồi trên đó bao giờ, đợi khi nào anh có thời gian thì đưa em đi nhé.”

Ôn Yến Thanh yên lặng rút điện thoại ra, tìm kiếm công viên giải trí, định đặt vé.

Lâm Cam Đường ngó lại gần nhìn thoáng qua, đang định nói gì đó, điện thoại của ba Lâm đã gọi tới.

“Cam Đường, vẫn chưa về à?”

Ôn Yến Thanh loáng thoáng nghe thấy giọng của ba Lâm.

Lâm Cam Đường nói chuyện với ba Lâm, ráng màu hoàng hôn chiếu rọi ở trên mặt cô, ngược sáng, ấm áp mà dịu dàng.

Ôn Yến Thanh mở WeChat ra, nhấn chuyển khoản cho Thạch Quân.

Thạch Quân vừa về đến nhà nhìn thấy khoản tiền nọ, trả lời cho Ôn Yến Thanh mấy dấu chấm hỏi.

Ôn Yến Thanh gửi tới một đoạn voice: “Cảm ơn, đây là phong bao lì xì.”

Thạch Quân gửi tới dấu chấm hỏi gấp đôi.

“Hiện tại Cam Đường là bạn gái của tớ.”

Thạch Quân liên tục gửi tới vô số dấu chấm than.

Không có cách nào biểu đạt được nỗi chấn động trong lòng.