Chương 7: Ôn Yến Thanh Yêu Cô

Editor: Nyanko

3/2/2022

~Mùng 3 Tết vạn sự như ý nhé! ^^

Quản gia Lư giúp cô xách theo hành lý ra khỏi Minh Khuynh Hào Đình, sau đó đưa lại cho cô.

“Tiểu thư có dự định gì không?” Quản gia Lư nói: “Nếu không thì hai ngày nữa cô cứ trở về đi, đến lúc đó hẳn là cơn giận của tiên sinh cũng đã tiêu tan đi ít nhiều rồi.”

Lâm Cam Đường ngẩng đầu, ánh đèn nê ông của buổi đêm chiếu lên khuôn mặt nhẵn nhụi của cô, giống như thêm dịu dàng hơn: “Tạm thời không quay về, như thế này cũng rất tốt, đuổi cháu ra ngoài rồi, Lâm Minh Khánh và Lâm Minh Bách sẽ không nắm được nhược điểm mà suốt ngày lải nhải nữa.”

Quản gia Lư ngạc nhiên không ngờ tới cô sẽ nói ra lời như vậy.

Phải biết rằng cô chưa từng thông cảm cho Lâm tiên sinh ở vị trí hiện tại thật sự không dễ dàng.

Lâm Minh Trác một tay đi ra ngoài gầy dựng nên công ty, mặc dù không bằng tập đoàn Thịnh Phương nổi tiếng lừng danh, nhưng cũng đủ để cho đám người của hai chi còn lại phải ngấp nghé, sống chết muốn lấy được ít chỗ tốt.

“Bác bảo ba cháu hút thuốc ít đi một chút, khói thuốc không tốt cho phụ nữ có thai.”

Lâm Cam Đường nhận lấy rương hành lý, rời đi.

Quản gia Lư đứng ở tại chỗ vẫn còn ngây người, phụ nữ có thai?

Phụ nữ có thai nào?

!!!

Chẳng lẽ giống như suy nghĩ của ông ư?!

Quản gia Lư kích động lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lâm Triệu Nam, vừa nối máy đã đợi không kịp mà hưng phấn hỏi: “Thiếu gia, Giang tiểu thư mang thai à?”

“?” Lâm Triệu Nam treo lên một dấu hỏi chấm: “Ai nói?”

“Là tiểu thư! Tiểu thư vừa mới nói!”

Lâm Triệu Nam nhức đầu xoa bóp mũi: “Lời con bé nói mà ông cũng tin?”

Sau đó cúp điện thoại.

Ban đêm ở thành phố C, đèn sáng rực rỡ, hoa lệ như nước.

Tủ kính sáng ngời, biển quảng cáo đẹp đẽ, đèn nê ông đủ màu sắc, Lâm Cam Đường đi trên đường phố buôn bán phồn hoa, dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng dịch vụ điện thoại di động.

Thời gian đã hơi muộn, trong cửa hàng chỉ còn lác đác mấy người.

Có nhân viên giao dịch đón tiếp: “Vị tiểu thư này, xin hỏi làm giao dịch gì?”

“In nhật ký danh bạ.” Lâm Cam Đường hỏi: “Số điện thoại đã bị xóa có thể in ra được không?”

“Có thể, tôi sẽ gửi cho cô danh sách chi tiết.” Nhân viên giao dịch làm việc một lát: “Xin mời cung cấp mật khẩu giao dịch của điện thoại?”

Lâm Cam Đường lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Nếu không phải đã quên, thì có thể lên tra ở cửa hàng điện thoại rồi, cô cũng đã chẳng cần phải đi đến chỗ này.

“Vậy mời cung cấp chứng minh thư.”

Làm một hồi lâu, Lâm Cam Đường mới in được danh sách ra.

Cô đi ra khỏi phòng giao dịch.

Đường cái vẫn vô cùng ồn ào sôi động như cũ, đèn đường chiếu sáng, kéo dài cái bóng của cô.

Lâm Cam Đường nhìn từng dãy số một, cuối cùng dừng ở một số.

Bấm gọi.

Chuông đổ rất lâu, rất nhiều lần, không có ai nghe máy.

Lâm Cam Đường khẽ cắn môi, mi mắt rủ xuống, cuối cùng bỏ điện thoại di động xuống.

Cô tìm một phòng trọ ở lại, tắm rửa xong nằm lên trên giường, mệt mỏi vô tận mạnh mẽ xông tới, cô cau mày ngủ thϊếp đi.

Quá mệt mỏi, giữa lúc mơ màng, dường như đã sống hết một đời, trở lại kiếp trước.

Cô nằm mơ thấy Ôn Yến Thanh và bản thân mặc váy cưới.

Chim bồ câu trắng ở bên ngoài giáo đường vỗ cánh bay, Lâm Cam Đường mặc váy cưới trắng tinh, nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng ở trước mặt: “Ôn Yến Thanh, còn lời gì muốn nói nữa thì hãy nói hết một lần cho xong đi, tôi sắp kết hôn rồi, đừng tới tìm tôi nữa.”

“Đừng gả cho anh ta.” Trong giọng nói của anh mang theo sâu đậm cầu xin.

Lâm Cam Đường nhìn anh, không hề động lòng: “Vì sao không thể gả cho anh ấy, gả cho anh sao? Tôi cũng không yêu anh.”

Ôn Yến Thanh cầu xin cô.

Ôn Yến Thanh yêu cô, yêu đến khổ sở tuyệt vọng.

Nhưng Lâm Cam Đường vẫn quay lưng đi.

Anh dõi mắt nhìn theo cô đi về phía người đàn ông khác.

Đó là một đôi mắt như thế nào, bi ai, đau đớn, tuyệt vọng, giống như mất đi tất cả, thế giới sụp đổ.

L*иg ngực kịch liệt đau đớn như bị đè nặng ngàn cân, Lâm Cam Đường chợt bừng tỉnh, thở hổn hển mấy hơi, đầy mặt đều là mồ hôi.

Tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình nhấp nháy ba chữ, Ôn Yến Thanh.