Chương 8: Ít Nhất Tớ Còn Có Cơ Hội

Editor: Nyanko

4/2/2022

Màn hình điện thoại sáng lên, chiếu ra một quầng sáng lên đầu giường, màu môi của Lâm Cam Đường có chút trắng bệch, tóc dài rối loạn che đi nửa gương mặt.

Cô trầm mặc ấn nút nghe máy.

“Cam Đường?” Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, giống vừa tỉnh lại, cũng giống như đang uống rượu say.

Không nghe thấy tiếng đáp lại, anh sốt ruột: “Cam Đường, sao thế? Em nói một câu gì đi.”

Lại một lần nữa nghe thấy giọng nói của anh, Lâm Cam Đường không biết nên hình dung đủ loại cảm xúc ở trong lòng như thế nào.

Có lẽ bởi vì giấc mơ vừa rồi kia, mà cũng có thể là vì cảm giác xúc động lúc tìm số của anh rồi gọi điện thoại cho anh đã biến mất, Lâm Cam Đường không biết lúc này nên mở miệng như thế nào.

“Có phải là anh uống rượu đúng không? Anh...” Lâm Cam Đường ngập ngừng không biết nên nói gì.

Cô nhớ tới lời nói xúc động phẫn nộ ở trong điện thoại của Thạch Quân xin cô hãy buông tha cho Ôn Yến Thanh.

Cuộc điện thoại này có thể để cho Ôn Yến Thanh chặt mất tưởng niệm không? Hay là ngược lại sẽ càng thêm kéo anh vào vực sâu?

Cô nợ Ôn Yến Thanh, không phải đôi ba câu trong điện thoại là có thể trả hết.

Lâm Cam Đường có vài phần ghét bỏ bản thân: “Anh đừng uống nữa.”

Ở nước ngoài xa xôi.

Tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng che kín lại toàn bộ ánh sáng, trong phòng mờ tối, yên lặng như tờ, mùi rượu nồng đậm tràn ngập khắp không gian.

Ôn Yến Thanh cho là mình đã say đến mức mơ một giấc mộng đẹp.

Không phải vậy thì sao trong điện thoại lại có thể có cuộc gọi nhỡ của cô? Không phải vậy thì sao Lâm Cam Đường lại gọi đến số của anh chứ?

Anh say rượu chóng mặt mà lung lay thân thể, cố hết sức ngồi xuống, từng lần một xem thật kỹ danh bạ điện thoại.

Không tự chủ dấy lên một tia hi vọng xa vời.

Ôn Yến Thanh trở về nước.

Lúc Thạch Quân nghe thấy tin tức, tâm trạng phức tạp.

“Không phải cậu nói muốn phát triển thị trường ngoài nước, dự định sẽ định cư ở nước ngoài sao?” Thạch Quân liên hệ với Ôn Yến Thanh trước tiên.

Ôn Yến Thanh: “Ở đây có chuyện quan trọng hơn.”

Thạch Quân ngừng lại một lát, không cần nghĩ cũng biết là ai có thể có tầm ảnh hưởng lớn đủ để khiến cho bạn tốt dễ dàng từ bỏ quyết định như vậy: “Lâm Cam Đường liên hệ với cậu?”

“Ừ.”

Thạch Quân nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta nói gì?”

“Cô ấy không nói gì.”

“Vậy mà cậu đã mong đợi mà chạy về? Lúc trước ăn giáo huấn còn chưa đủ sao? Cậu có thể tính táo lại chút được không!”

Thạch Quân vô cùng tức giận.

“Ít nhất tớ còn có cơ hội.”

Thạch Quân nghe thấy lời nói hèn mọn tới cực điểm kia của anh, thở hắt ra một hơi: “Ôn Yến Thanh! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết ở trong tay cô ta!!”

Lâm Cam Đường từ trong vòng bạn bè biết được Ôn Yến Thanh đã trở về nước.

Tối hôm qua cô cả đêm không ngủ, gối đầu suy nghĩ cả một đêm.

Suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, mặc dù cơ thể mỏi mệt, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

Cô gửi một tin nhắn cho Ôn Yến Thanh, hẹn anh mười hai giờ trưa đến Nhã Thực Cư ở quảng trường Bỉ Phất một chuyến, cô có lời muốn nói với anh.

Khoảng mười một giờ, Lâm Cam Đường trả phòng rồi đi tới đó, lúc đến nơi cũng đã sớm hơn giờ hẹn tới gần mười phút.

Lâm Cam Đường đi vào liền thấy Ôn Yến Thanh.

Anh dường như cực kỳ thích mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên lộ ra đồng hồ đeo ở tay trái.

Anh an tĩnh đang đợi, không biết đã đợi bao lâu.

Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng, chưa bao giờ lộ ra không kiên nhẫn với cô.

Lâm Cam Đường không biết vì sao Ôn Yến Thanh thích cô, lại còn thích đến không màng tất cả như thế.

“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Lâm Cam Đường ngồi xuống đối diện anh.

“Đói bụng không? Anh gọi vài món, em ăn một ít trước nhé.” Giọng nói của Ôn Yến Thanh vẫn rất dịu dàng, ôn hòa như cũ.

Lâm Cam Đường nhìn người phục vụ bê lên từng đĩa đồ ăn, tất cả đều là những món khẩu vị thanh đạm mà cô thích.

Ánh mắt của Lâm Cam Đường hơi u ám, trong quá khứ cô chưa từng nhìn đến Ôn Yến Thanh, dĩ nhiên cũng sẽ không thấy anh làm tất cả vì cô.

Ngay cả cô đã từng không cố kỵ gì đi yêu Cố Chỉ Xuyên, còn tưởng là tình yêu của mình lớn lao lắm.

Mở to mắt ra mà so sánh, mới biết được bản thân ngốc đến nhường nào.

“Hôm nay hẹn anh tới đây...”

“Hay là ăn xong đã rồi nói sau?” Ôn Yến Thanh ngắt lời cô, trong đôi mắt mang theo thận trọng khẩn cầu.

Giống như cực kỳ sợ cô nói xong sẽ bỏ đi luôn, không một chút lưu luyến.