Chương 1

“Cô Vân, cô có thai rồi”. Vân Niệm chậm rãi bước đi, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của bác sĩ.

Cô là vật hi sinh mà ba mẹ đã bán cho Bạch gia để trục lợi. Bạch gia là một gia tộc có tiếng ở thành phố Thiên Hải. Ba ruột của đứa bé trong bụng cô chính là cậu hai ốm yếu của Bạch gia, Bạch Mạc Dương.

Vốn dĩ cô nên vui mừng mới phải, nhưng lại có tin đồn rằng Bạch Mạc Dương chỉ sống được đến ba mươi tuổi, không chỉ vậy, địa vị của cô ở Bạch gia không khác gì kẻ ăn người ở. Cô không muốn khi sinh con, cô không muốn nó sinh ra cũng sẽ sống như mẹ, hèn mọn và không thể ngẩng cao đầu…

Bíppp!

Bên tai vang lên tiếng còi inh ỏi, Vân Niệm đang chìm đắm trong suy nghĩ sực tỉnh lại, vừa ngước mắt lên liền thấy một chiếc ô tô màu đen đang phóng nhanh về phía mình.

Cô giống như một con diều đứt dây, bay lên công trung vẽ ra một đường cong đẹp tuyệt mỹ.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Thay vì để con mình chịu khổ, chi bằng cô cùng nó rời đi cũng tốt.

Đau…

Đau quá…

Vân Niệm cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô cau mày từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một mảnh trắng xóa, chóp mũi còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Là bệnh viện sao?

Cô chưa chết?

Được cứu à?

Phản ứng đầu tiên của Vân Niệm là sờ sờ bụng, con cô? Con cô đâu rồi!

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à? Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người uy hϊếp từ hôn, mày cũng biết cách làm tụi tao bẽ mặt đấy!”.

Vân Niệm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, Tống Giai Nghiêu?

Sao bà ta lại ở đây? Những lời bà ta vừa nói là có ý gì?

Tại sao một từ cô cũng không hiểu?

Nhưng cô lười tìm hiểu, bây giờ cô chỉ quan tâm đến đứa nhỏ, lập tức hỏi:

“Con tôi đâu? Nó còn sống không!”.

Tống Giai Nghiêu sắc mặt âm trầm: “Con? Mày đập đầu vào tường nên mất trí nhớ à?”.

“Bác sĩ đâu? Tôi muốn gặp bác sĩ!”. Vân Niệm xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.

Tống Giai Nghiêu giữ cô lại, tức giận nói:

“Mày gây ra chuyện lớn như thế, mày nghĩ rằng có thể giả ngu để thoát tội sao? Cả Thiên Hải không một ai dám động vào Bạch gia, ấy vậy mà mày công khai từ hôn, chẳng khác nào giáng một cái tát vào Bạch gia. Mày có tài như thế, sao không chết quách đi!”.

“Mẹ, Mạn Mạn đang bị thương nặng. Mẹ đừng nói nặng lời”. Giản San ở bên nhẹ giọng khuyên nhủ.

Ánh máy Tống Giai Nghiêu như mũi dao liếc quá Giản Mạn nói: “Mày ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ tao về nghĩ cách giải quyết, sau đó mày đến Bạch gia chuộc lỗi cho tao!”.

Nói xong, bà ta đứng dậy nhìn về phía Giản San, vẻ lạnh lùng nháy mắt biến thành vẻ ôn hòa, ngữ khí ôn nhu: “San San, con đúng là đứa trẻ tốt bụng. Nó gây ra tai họa lớn như vậy mà con còn nói đỡ cho nó”.

Thái độ trước và sau…thật khác biệt!

“Mẹ, mẹ đừng nói thế. Mạn Mạn là em gái con”.

“Con xem nó là em gái, nó có xem con là chị không? Mà thôi kệ đi, nhắc đến nó càng khiến mẹ bực mình, bận rộn cả đêm rồi, con có đói không, mẹ mua cho con cái gì ăn nha?”.

“Con ăn gì cũng được ạ”. Giản San nói xong, nhìn về phía Giang Mạn đang nằm trên giường bệnh:

“Mạn Mạn, em muốn ăn gì?”.

Tống Giai Nghiêu nhìn thấy Giản Mạn đang kinh hãi nhìn chằm chằm bọn họ, bà ta liền ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, không vui nói:

“Con quan tâm đến nó làm gì? Gây ra họa lớn thế, đáng lẽ mẹ nên gϊếŧ quách nó đi!”.

“Mẹ à…”. Giản San nhíu mày, hướng phía Tống Giai Nguyên lắc đầu.

Tống Giai Nghiêu chán ghét nhìn Giản Mạn một cái, xoay người đi ra ngoài, lẩm bẩm nói:

“Kiếp trước không biết đã tạo nghiệp gì mà phải gặp cái loại khốn nạn như mày nữa!”.

Vân Niệm bối rối, tại sao Tống Giai Nghiêu lại nói cô gây ra họa cho Giản gia?