Chương 16

Sau khi tẩy trang xong, Giản Mạn vào nhà vệ sinh bên trong rửa mặt. Cô đội lại mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang rồi cùng Đường Gia rời khỏi quán Bar.

Trên đường đi, Giản Mạn luôn trong trạng thái phấn khích, cô cảm thấy ngọn lửa đam mê nhỏ nhoi của mình dành cho Côn Khúc đang bùng cháy từng chút một.

Cô từng rất yêu thích Côn Khúc, cũng đã nỗ lực rất nhiều. Thậm chí cô còn mơ ước trong tương lai có thể đem Côn Khúc trở lại với công chúng, để mọi người lưu giữ loại hình văn hóa nghệ thuật truyền thống này.

Sau khi bà nội qua đời, cô được đưa về nhà họ Vân. Vốn muốn tiếp tục học hát, nhưng cha mẹ cô kiên quyết phản đối, nói rằng bây giờ không ai phí thời gian ra nghe kinh kịch nữa, trở thành ca sĩ kinh kịch chính là chặt đứt tương lai.

Tình yêu của cô dành cho Côn Khúc cũng bị chôn vùi từ đó.

Bây giờ cô trùng sinh, có lẽ ông trời đã ban cho cô cơ hội để thực hiện ước mơ này.

Giản Mạn càng nghĩ càng kích động, nói với Đường Gia đang đạp xe:

“Đường Gia, tôi không muốn hát nữa”.

“Hả?”. Cũng may Đường Gia nắm chắc tay lái, bằng không đã ngã sấp mặt rồi. Anh vội vàng chống chân, quay đầu nhìn thấy Giản Mạn hai mắt lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.

“Thế cậu muốn làm diễn viên đấy à?”.

“Không, tôi muốn hát cái đó cơ”.

Đường Gia bối rối: “Hát kinh kịch?”.

“Đúng! Hát Côn Khúc!”.

Đường Gia không nhịn được bật cười.

Giản Mạn khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”.

Đường Gia đạp xe, vừa đi vừa nói: “Côn Khúc là một loại kinh kịch cổ xưa và truyền thống. Bây giờ còn có ai nghe?”.

----

Lúc về nhà đã là nửa đêm, cô nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Những lời Đường Gia nói cứ văng vẳng trong đầu cô.

Anh nói: “Trừ khi cậu trở thành một ca sĩ có tầm ảnh hưởng lớn, các bài hát được truyền bá rộng rãi. Nếu không kể cả cậu hát thể loại gì đi nữa, cũng chẳng có ai thích”.

Đường Gia nói đúng, Côn Khúc gần như đã biến mất, hầu như không còn ai nghe nữa. Cho dù có cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ, đều là người lớn tuổi, muốn quảng bá cũng khó.

Nếu thực sự muốn đem Côn Khúc trở lại, thì phải dựa vào sức mạnh của minh tinh.

Những tràng vỗ tay và hò hét như sấm của mọi người tại quán Bar tối nay khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Lúc này, cô thầm hạ quyết tâm phải nỗ lực trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Trước tiên sẽ l*иg ghét giai điệu Côn Khúc vào các bài hát hiện đại để mọi người dần biết đến. Sau đó mới để mọi người say mê với bộ môn tao nhã và nghệ thuật này.

Đó cũng là một quá trình dài, cũng là ước mơ cả đời khó thành hiện thực. Nhưng cô muốn thử, nỗ lực và cố gắng hết sức mới khiến cô không cảm thấy hối tiếc.

Sáng hôm sau, Giản Mạn định nói với Hà Như Quân về ước mơ của cô, hy vọng bà có thể ủng hộ cô.

Nhưng khi cô vừa định mở cửa, Tống Giai Nghiêu đã chắn trước mặt.

Giản Mạn thở dài, cô biết sớm hay muộn bà ta cũng sẽ giải quyết món nợ này với cô.

Tống Giai Nghiêu đóng cửa lại.

“Ngày hôm qua mày bảo tao đi xin lỗi Bạch Gia trước, cố ý xúi tao đi để bị đánh như vậy không?”.

Giản Mạn ngả lưng tựa vào ghế sô pha, khoanh tay nhìn về phía Tống Giai Nghiêu đang trừng mắt.

“Mẹ nói cứ như con có năng lực dự đoán ấy, con làm sao biết Bạch gia lại hung dữ như vậy”.

Cô chỉ biết mẹ Bạch Mạc Dương thương yêu con trai, ai dám động đến thì bà ta sẽ gϊếŧ. Vậy thôi. Cô nào có biết gì thêm.