Chương 17

“Mày còn dám lươn lẹo!”. Tống Giai Nghiêu hét lớn, vết thương trên mặt giãn ra, đau đến bụm mặt. Bà ta bưng mặt, chờ đến khi cơn đau giảm xuống mới tiếp tục nói: “Tao không muốn phí lời với mày. Mau bò đến Bạch gia mà nhận lỗi, cầu xin họ đừng từ hôn!”.

“Thế thì việc con đập đầu là vô ích sao? Tại sao con phải kết hôn và chờ đợi trở thành một góa phụ đơn độc? Con không ngu”.

Bà ta có nghĩ cô đơn thuần như Giản Mạn không.

Hơn nữa cô đã từng vào hang cọp một lần, bây giờ cô kết hôn lại lần nữa sao? Không phải tự ngược à?

Tống Giai Nghiêu tức đến phồng mũi, bà ta run rẩy chỉ vào Giản Mạn.

“Mày...mày! Mày dám lừa tao, làm tao mất hơn một triệu tệ! Hôm nay tao liều mạng với mày!”.

Nhìn thấy bộ dạng muốn xé xác cô của Tống Giai Nghiêu, Giản Mạn vội vàng chạy tới, chậm rãi nói: “Mẹ à, mẹ tốt nhất đừng có động tay động chân. Bằng không thì trận đòn tối qua là vô ích đó”.

Tống Giai Nghiêu dừng tay, nhìn Giản Mạn với ánh mắt khó hiểu.

Giản Mạn nói tiếp: “Tối qua mẹ đã nói mình coi trọng công ty còn hơn cả mạng sống. Nếu bây giờ mẹ làm gì con, có phải đang tự vả không?”.

“Mày…”. Tống Giai Nghiêu còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, tay cuộn chặt thành quyền, không dám buông xuống.

Vài giây sau, Tống Giai Nghiêu mới từ từ rút tay lại, nghiến răng nói: “Giản Mạn, mày cứ đợi đó”. Sau đó liền tức tối đi về phía cửa.

Giản Mạn quay lưng lại với Tống Giai Nghiêu.

“Tiếng mẹ này là lần cuối tôi gọi bà. Tôi khuyên bà đừng có dại dột đem chuyện tôi liên lạc với mẹ tôi với bà nội. Bằng không chuyện tốt mấy năm nay bà làm với tôi…nếu để bà nội biết được sẽ không hay lắm đâu”.

Tống Giai Nghiêu dừng bước, tức giận trừng mắt nhìn Giản Mạn:

“Mày đang uy hϊếp tao?”.

Giản Mạn nhướng mày, bình đĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi đang uy hϊếp bà”.

Tống Giai Nghiêu muốn lao qua xé nát bộ mặt giả tạo của cô. Đúng là mèo mả gà đồng, chẳng khác gì mẹ nó, đồ hồ ly tinh giật chồng người khác. Năm đó cả nhà ba người bọn họ đang hạnh phúc, lại bị tiểu tam chen chân. Cuối cùng cả gia đình tan nát. Con ả còn sinh ra đứa con hoang này đến báo oán nữa.

Tống Giai Nghiêu nắm chặt tay, tức đến run lên. Một tập đoàn lớn như Giản thị bà ta còn quản lý được, nhãi ranh như cô bà ta có rất nhiều cách để đối phó.

----

Trên bàn ăn,

Tống Giai Nghiêu dịu dàng gắp thức ăn cho Giản Mạn, trên mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.

“Mạn Mạn, con gầy quá. Ăn nhiều lên”.

Giản Mạn: “…..”. Rõ ràng lúc nãy còn muốn xé xác cô, chớp mắt lại thân thiết như vậy. Ngày nào cũng diễn, không mệt à?

“Mạn Mạn, cháu ở bệnh viện mới được mấy ngày đã gầy đi nhiều rồi. Mau ăn nhiều lên một chút”. Hà Như Quân nói.

Giản Mạn gật đầu với bà, húp một ngụm cháo rồi nói: “Bà ơi, cháu có chuyện muốn bàn với bà”.

Hà Như Quân chậm rãi khuấy bát cháo, hơi nóng bốc lên.

“Nói đi, bà đang nghe”.

Giản Mạn mím môi.

“Cháu muốn đi hát, sau này nếu nổi tiếng cháu sẽ hát Côn Khúc”.

“Không được!”. Hà Như Quân sắc mặt trầm xuống.

“Bà nội, Côn Khúc…”.

“Bà nói không là không, sau này đừng có nhắc hai từ đó trước mặt bà”. Hà Như Quân nặng nề đặt bát cháo xuống.