Chương 18

“Bà nội…”.

“Đừng nói nữa”. Hà Như Quân lạnh nhạt nói xong liền đứng dậy rời đi.

Từ khi cô trùng sinh đến nay, Hà Như Quân trước sau vẫn luôn đối tốt với cô, cô có thể cảm nhận được. Nhưng tại sao bà đột nhiên lại thay đổi sắc mặt? Không phải chỉ là hát thôi sao?

Hà Như Quân vừa rời đi, Tống Giai Nghiêu thu lại dáng vẻ dịu dàng ban nãy. Bà ta chế giễu nói: “Côn Khúc? Mày có biết Côn Khúc chính là điều cấm kỵ của bà không? Còn cả gan nhắc đến, đúng là đồ mất não”.

Nói xong, bà ta đặt đũa xuống. Tống Giai Nghiêu đứng dậy, ném cho cô một ánh mắt coi thường: “Y hệt như mẹ mày vậy, toàn yêu thích những thứ tầm thường”.

Giản Mạn nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Tống Giai Nghiêu. Cô ngẫm nghĩ, tại sao kinh kịch lại là điều cấm kỵ của Hà Như Quân? Còn nữa, mẹ của Giản Mạn cũng thích Côn Khúc?

-----

Chu Bát,

Đường Gia bước xuống sân khấu, đi vào phòng thay đồ.

“Đến phiên cậu rồi, có rất nhiều khách đang chờ đó. Cứ tiếp tục phát huy, rồi cậu sẽ nổi tiếng hơn tôi thôi”.

Giản Mạn phớt lờ lời trêu chọc của Đường Gia, ánh mắt cô rơi vào chiếc điện thoại di động trong tay. Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh.

Đường Gia vẻ mặt khó hiểu đi tới.

“Có chuyện gì?”.

Giản Mạn hất mặt, chỉ vào chiếc điện thoại.

“Chuyện gì đây?”.

Đường Gia nhìn điện thoại, là anh đang hát cho chương trình “Ngôi sao mới nổi”.

“Là tôi, thì sao?”.

“Cậu tham gia chương trình này lúc nào, sao không nói cho tôi?”.

“…”. Đường Gia bất lực, thật muốn đánh người mà.

“Lúc trước kéo cậu đi, chẳng phải cậu đòi sống đòi chết, nằng nặc bảo ước mơ là….”.

“Dừng. Tôi hiểu rồi”. Giang Mạn xua tay, dán mắt vào điện thoại.

“Không tồi, vào top 40 rồi”.

Đường Giai tự đắc nói: “Đương nhiên, anh đây có tài năng thiên bẩm đó. Mục tiêu của tôi là quán quân!”.

Giản Mạn bỏ điện thoại vào túi, kéo vành mũ lưỡi trai xuống. Cô nhìn Đường Gia qua gương.

“Thật ra, cậu có thể dựa vào gương mặt kiếm sống đó”.

“Cút”. Đường Gia ghét nhất bị người khác nói như vậy, đẹp trai có lỗi gì?

Giản Mạn cong môi, quay người đi về phía cửa. Mới đi được vài bước thì điện thoại reo lên.

Thấy Giản Mạn đứng im, nhìn chằm chằm vào điện thoại, Đường Gia liền hỏi: “Ai gọi vậy? Sao không bắt máy?”.

“Không biết, số lạ”. Giản Mạn cúp điện thoại, sợ bị quấy rầy nên cô liền bật chế độ im lặng.

Lúc Giản Mạn về phòng thay đồ đã là nửa tiếng sau.

“Được người khác tâng bốc có phải phấn khích lắm không?”.

Giản Mạn gật đầu. Dưới sân khấu có nhiều người nguyện ý nghe cô hát, hơn nữa mấy bài này đều đã được cô cải biên lại. Điều này cho thấy Côn Khúc vẫn rất nổi tiếng. Ngọn lửa đam mê trong cô bùng cháy dữ dội.

Cô vẫn lạc quan tin rằng, chỉ cần cô chăm chỉ, Côn Khúc nhất định sẽ nổi tiếng trở lại.

Sau khi Đường Gia lên sân khấu, Giản Mạn lấy điện thoại ra, muốn tiếp tục xem chương trình. Nhưng lại thấy một số cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ lúc nãy.

Giản Mạn chần chừ một lúc rồi gọi lại. Điện thoại vừa kết nối, một giọng nữ yếu ớt truyền đến:

“Mạn Mạn…mẹ…đau quá…”.

Mẹ?

Mẹ của Giản Mạn?

Giản Mạn giật mình đứng phắt dậy: “Mẹ đang ở đâu?”.