Chương 21

Giản Mạn về đến nhà đã là giữa trưa, mới bước vào nhà đã thấy Tống Giai Nghiêu vội vội vàng vàng chạy tới nắm tay cô.

“Mạn Mạn, con đi đâu cả đêm không về, gọi điện cũng không bắt máy. Con làm chúng ta lo lắng quá, bà nội suýt chút nữa đã gọi điện báo cảnh sát đó”.

Giản Mạn quay đầu nhìn Tống Giai Nghiêu đang trưng ra bộ dạng hoảng hốt.

“Hôm qua Bạch gia cho người tới báo, không truy cứu chuyện đập đầu của con. Nhưng mà con phải nhanh chóng kết hôn, như thế mới dập tắt được tin đồn bên ngoài”. Tống Giai Nghiêu vừa nói vừa kéo cô đi vào.

“Nếu sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục, con cứ nghỉ ngơi một chút. Lát nữa mẹ dẫn con đến Bạch gia bàn chuyện hôn sự”.

Giản Mạn sửng sốt nhìn Tống Giai Nghiêu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Cô hất tay bà ta ra, túm lấy áo đẩy bà ta vào tay vịn cầu thang. Cô trừng mắt, hét lớn:

“Là bà sao?!”.

Tống Giai Nghiêu kinh hãi nhìn cô.

“Mạn Mạn, con đang nói gì vậy?”.

Sắc mặt Giản Mạn âm trầm, trong mắt hiện lên tia căm ghét.

“Là bà đúng không? Nhất định là bà! Tại sao bà có thể ác độc như vậy? Sao bà có thể đối xử với bà ấy như vậy?!”.

“Mạn Mạn, con làm sao thế?”. Tống Giai Nghiêu sợ đến mặt trắng bệch, nhìn về phía Hà Như Quân cầu cứu.

“Mẹ, mau kéo Mạn Mạn ra…”.

Chát…..

Giản Mạn vung tay tát vào mặt Tống Giai Nghiêu.

Mặt của Tống Giai Nghiêu lệch sang một bên, bà ta cảm thấy mặt mình tê dại, xương cốt như muốn vỡ vụn, đau muốn bật khóc.

Khi Giản Mạn định giơ tay lên, Hà Như Quân nắm tay cô lại.

“Mạn Mạn, cháu đang làm cái gì vậy?”.

Giản Mạn nhìn Hà Như Quân, cô cười khẩy, cuối cùng im lặng không trả lời. Nếu như Hà Như Quân đứng về phía cô, tại sao Tần Nhã Nhu lại phải bươn chải bên ngoài, thậm chí còn không dám nhận con gái mình?

Giản Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Tống Giai Nghiêu, ý tứ chính là cô sẽ không bao giờ bỏ qua, rồi thẳng thừng đi lên lầu.

Tống Giai Nghiêu ủy khuất lau nước mắt.

“Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con. Con xem Mạn Mạn như con ruột của mình, cưng chiều hết mực. Tại sao nó dám đánh con? Cả đêm qua con đã lo lắng cho nó đến không ngủ được”.

“Đủ rồi”. Hà Như Quân chậm rãi nói, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt tiều tụy của bà.

“Mẹ, mẹ không thể cưng chiều nó như vậy được. Ngày hôm qua mẹ chỉ ngăn nó không được hát Côn Khúc, nó đã bỏ nhà đi cả đêm không về. Sau này gả vào Bạch gia, ngữ vô pháp vô thiên như nó chắc chắn sẽ làm xấu mặt chúng ta!”.

Hà Như Quân nhìn bóng lưng của Mạn Mạn, quả nhiên rất giống người phụ nữ đó. Chẳng lẽ đây là tình mẫu tử? Mặc dù từ nhỏ nuôi dưỡng con bé ở nhà họ Giản, nhưng từ sâu bên trong nó vẫn giống mẹ nó?

Tống Giai Nghiêu tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ tốt nhất đừng nói lung tung. Nhà họ Bạch đã hủy hết hợp đồng với công ty chúng ta, bây giờ chỉ cần Mạn Mạn ngoan ngoãn kết hôn, mọi chuyện sẽ được xóa bỏ. Đây chính là đòn phủ đầu, nếu chúng ta không hợp tác, vạn nhất bọn họ xuống tay với Giản thị…”.

“Ta nói đủ rồi!”. Hà Như Quân hắng giọng, lạnh lùng quát.

Tống Giai Nghiêu lập tức cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Hy sinh Giản Mạn hay là từ bỏ Giản thị? Tất cả bây giờ cũng chỉ trông chờ vào sự lựa chọn của Hà Như Quân.

Tống Giai Nghiêu thầm nghĩ Hà Như Quân nhất định sẽ lựa chọn hy sinh Giản Mạn. Sở dĩ Hà Như Quân từ nhỏ cưng chiều Giản Mạn tất cả là vì cảm thấy có lỗi với con khốn Tần Nhã Nhu đó. Bà ta không tin rằng Hà Như Quân sẽ có cảm tình với một con điếm.

Bằng không, tại sao bà ấy không cho Giản Mạn liên lạc với mẹ ruột của mình?

Hay là sợ chuyện năm xưa vỡ lỡ, ảnh hưởng đến thể diện Giản gia, tổn hại đến lợi ích của Giản thị?