Chương 23

Hà Như Quân dừng một chút lại nói tiếp: “Giản thị là công ty do bà và ông nội một tay sáng lập nên. Bà không thể trơ mắt nhìn nó bị hủy hoại được. Bà cũng không chia rẽ gia đình của con, cho nên….”.

“Cho nên bà lựa chọn hy sinh mẹ của cháu”. Giản Mạn tiếp lời của Hà Như Quân.

Hà Như Quân lau nước mắt.

“Con trách hay ghét bà cũng được, nhưng bà đã hứa với mẹ con sẽ nuôi nấng con tử tế. Bà kiên quyết phản đối chuyện con hát Côn Khúc. Xã hội ngày nay không có chỗ cho kinh kịch, bà không thể để cháu lầm đường lạc lối, tự tay hủy đi tương lai của mình”.

Giản Mạn không phủ nhận, nhưng điều đó không có nghĩa cô từ bỏ giấc mơ của mình. Những gì Hà Như Quân nói không sai, Côn Khúc hiện tại đã trôi vào quên lãng, tiếp nối nó quả thực không có tương lai.

Nhưng cô yêu Côn Khúc, muốn tiếp tục duy trì loại hình nghệ thuật truyền thống này. Cô muốn đưa Côn Khúc trở lại sân khấu, một ngày nào đó cô sẽ khiến bà nội phải tự hào về mình.

Cô sẽ chăm chỉ và nỗ lực hết sức vì sự nghiệp mà cô phấn đấu. Ngay cả có thất bại, cô cũng sẽ hài lòng vì mình đã làm hết sức.

“Hôn sự cháu cứ yên tâm, bà…sẽ tìm cách giải quyết. Cháu xuống ăn chút gì đi, sắc mặt cháu xấu đi rất nhiều”. Hà Như Quân nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Giản Mạn nhìn Hà Như Quân, mái tóc bạc trắng theo thời gian của bà khiến cô cảm thấy lòng khó chịu không tả nổi.

Bà có thể nghĩ ra biện pháp gì? Giống như kiếp trước, buông bỏ liêm sỉ đi đến nhận tội?

Kiếp trước còn có cha mẹ gả cô cho Bạch gia, nghiễm nhiên giải quyết khó khăn của Giản gia. Bây giờ cô không còn, Hà Như Quân nhận tội thì có ích gì?

Còn sợ chưa đến cửa đã bị bẽ mặt.

Giản Mạn đột nhiên nhớ tới bà nội, chóp mũi hơi chua xót. Nếu có bà ở đây thì tốt quá, nhất định bà sẽ chỉ bảo cháu nên làm như thế nào.

----

Quán bar Chu Bát,

Ở dãy ghế dài trong góc, một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, mặc áo sơ mi hoa đang rót rượu vào ly. Viên kim cương trên tai lấp lánh dưới ánh đèn mở ảo.

“Dương Dương, tới đây uống với chú một ly”.

Bạch Mạc Dương lười biếng tựa vào ghế. Dưới ánh đèn nhấp nháy ngũ quan hoàn mỹ của anh càng thêm quyến rũ, mê người.

Anh xua tay với người đàn ông ngồi đối diện, còn chưa kịp nói thì một trận ho khan phát ra.

Vu Kiến Tương đứng ở một bên nói với người đàn ông mặc áo hoa.

“Sở gia, nhị thiếu gia thân thể yếu ớt. Bác sĩ dặn không được uống rượu”.

Bạch Sở Phàm là chú của Bạch Mạc Dương, là con út của Bạch Ích Thần, chỉ kém Bạch Mạc Dương ba tuổi.

Hắn tính cách phóng đãng, điển hình cho người chủ nghĩa độc thân, chỉ thích du hý thiên hạ.

Hắn là con trai mà Bạch Ích Thần cưng chiều nhất, cũng chính là đứa con trai khiến ông đau đầu nhất.

“Dương Dương à, không phải cái gì cũng nên nghe theo bác sĩ. Đời người còn dài, nhân lúc còn cường tráng, cũng nên hưởng thụ một chút. Uống được ăn được cái gì cũng nên thử, sau này có chết cũng không hối tiếc. Khó khăn lắm mới lôi được cháu ra ngoài, vậy mà lại không uống một ly. Thất vọng quá mà. Lại đây nào, uống một ly đi”. Bạch Sở Phàm lắc lắc ly rượu vang trên tay.

Vu Kiến Tương: “….”. Lý lẽ thuyết phục vậy à?

“Sở gia….”.

Bạch Sở Phàm cau mày, “Kiến Tương, không phải việc của cậu. Đừng có càu nhàu”.

Bạch Mạc Dương nhếch môi, nhận lấy ly rượu.

Vu Kiến Tương vẻ mặt lo lắng: “Nhị thiếu gia, anh không thể uống rượu”.