Chương 24

“Hiếm khi mới ra ngoài, uống với chú một ly cũng không sao”. Bạch Mạc Dương quay đầu nhìn Vu Kiến Tương trấn an.

“Đúng, đúng. Nào, uống thôi”. Bạch Sở Phàm cụng ly.

Bạch Mạc Dương nhấp một ngụm, lập tức ho dữ dội, mặt đỏ lên.

Vu Kiến Tương một bên vỗ lưng Bạch Mạc Dương một bên nén giận liếc nhìn Bạch Sở Phàm. Nhưng anh cũng không dám nói gì.

Bạch Sở Phàm áy náy.

“Ân, sức khỏe của cháu vẫn hơn. Thôi không uống nữa, nghe nhạc đi. Chú nghe nói ở đây có một ca sĩ hát rất hay…”.

Lúc bọn họ đang hăng say nói chuyện, quán bar đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

“Nữ thần!!”.

Bạch Sở Phàm đứng dậy, nhìn về phía sân khấu. Hắn cắn ngón cái và ngón trỏ huýt sáo thật lớn, sau đó học theo mọi người hét lớn: “Nữ thần, nữ thần!”.

Vu Kiến Tương “…..”. Sở gia cũng thật hoạt bát, nhìn lại nhị công tử nhà mình trầm lặng, ôn nhuận. Nhất thời cảm thấy chua xót.

Đáng nhẽ ở độ tuổi này, nhị thiếu gia nên sống giống như Sở gia, phóng khoáng phong lưu, nhưng anh lại bị bệnh tật đeo bám, suốt ngày ru rú trong nhà, đạo hạnh Bồ Tát, tâm lặng như nước.

Ai không biết còn tưởng Sở gia là em trai của nhị thiếu gia.

“Lần trước cậu nói cô ấy từ chối?”.

Câu nói của Bạch Mạc Dương kéo Vu Kiến Tương đang ưu tư trở lại hiện thực. Vu Kiến Tương sửng sốt một hồi mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Bạch Mạc Dương.

“Vâng, cô ấy đã từ chối”.

Bạch Mạc Dương tùy ý bắt chéo chân, anh nhìn cô gái trên sân khấu bằng ánh mắt sâu thẳm. Ngón tay thi thoảng gõ nhẹ vào đầu gối.

Thấy Bạch Mạc Dương nghiêm túc xem, Vu Kiến Tương hưng phấn không thôi. Hiếm khi nhị thiếu gia có nhã hứng, anh cúi thấp người, nhẹ giọng hỏi:

“Hay là tôi đi thương lượng lại, tăng giá lên xem sao?”.

Bạch Mạc Dương không trả lời. Mãi đến khi tiếng nhạc dừng lại mới từ tốn đáp.

“Không cần làm khó người khác”.

“Ồ…”. Vu Kiến Tương thất thần.

Bạch Sở Phàm ngồi xuống, lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn cô gái trên sân khấu đang chuẩn bị hát bài tiếp theo.

“Dương Dương, tại sao chú lại nghe thấy giai điệu Côn Khúc trong đó nhỉ?”.

Bạch Mạc Dương khẽ gật đầu.

Bạch Chu Phàm cười cười nhìn Bạch Mộ Dương.

“Thật thú vị”. Sau đó hắn lại nhìn lên sân khấu. “Nhất định phải về nói với mẹ, bà ấy thích nhất loại nhạc này”.

“Cô ấy không hát ngoài”. Vu Kiến Tương nói.

Bạch Sở Phàm ngạc nhiên nhìn Vu Kiến Tương.

“Sao cậu biết? Người quen à?”.

Vu Kiến Tương lắc đầu, dè dặt nhìn Bạch Mạc Dương, thấy anh không có ý định ngăn cản mới dám nói tiếp.

“Không quen, làn trước nhị thiếu gia tới đây đón tiểu thư. Sau khi nghe vài câu cũng thấy có giai điệu Côn Khúc. Định bụng mời cô ấy đến nhà mua vui cho phu nhân. Nhưng mà cô ấy từ chối”.

Trong mắt Bạch Sở Phàm hiện lên tia hứng thú, hắn nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu một lúc, sau đó quay người nói:

“Đó là do phương thức của mấy người không đúng, chờ xem tôi thu phục cô ấy như thế nào”.

Bạch Sở Phàm nói xong liền hướng người phụ vụ đang đứng cách đó không xa búng tay một cái. Người phục vụ lập tức hiểu ý đi tới.

“Xin chào, anh cần gì ạ?”.