Chương 5: Cậu mặc cái gì thế này

Về đến nhà, Thu Vũ lấy di động đưa ảnh chụp cho Đỗ Mai xem: “Mẹ, mẹ xem hình này giống con không?”

Đỗ Mai nhìn kỹ, nói: “Thật đúng là rất giống.”

Thu Vũ mặt đầy tỏa ánh sáng, cảm giác chính mình kích động muốn la to, mộng tưởng trở thành sự thật sao?

Nàng không yên tâm, nhiều mặt chứng thực, lại đi hỏi ba ba xem: “Ba, giống con không?”

Thu Vũ ba ba nói: “Còn hơi xấu, không đẹp bằng nữ nhi của ta.”

Thu Vũ vui vẻ nhảy lên, cười “Hắc hắc” vui sướиɠ chạy về phòng.

Cha mẹ ở bên ngoài không rõ nguyên do.

Trong phòng, Thu Vũ nhìn vào gương, không ngừng xem xét chính mình, di động vứt ở một bên.

Thiếu nữ hai tròng mắt tỏa sáng, ngọt ngào ảo tưởng.

Không, cần một bước nghiệm chứng cuối cùng.

Chờ đến buổi tối, Thu Vũ gửi tin nhắn cho Đinh Minh Sâm: “Cậu về chưa?, Tôi cần hỏi cậu bài tập.”

Hắn thực mau trả lời: “Ở nhà, vào đi.”

Thu Vũ đi vào nhà khép lại cửa, trong phòng Đinh Minh Sâm khẽ hắt ra ánh đèn.

Nàng đi đến phòng hắn, thấy hắn đang cầm khăn lông lau tóc.

Hắn quay đầu lại hỏi: “Cái này là bài thi cuối tuần của cậu?”

Động tác trên tay hắn bỗng nhiên dừng lại, trên dưới đánh giá liếc mắt nhìn Thu Vũ, màu mắt bỗng nhiên biến thâm, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp hỏi: “Cậu ăn mặc kiểu gì ra ngoài vậy?”

Thu Vũ ra vẻ không biết, “Tôi ở nhà tập yoga, không kịp thay quần áo.”

Đinh Minh Sâm dời đi ánh mắt, bộ dạng giống như nhìn nữa sẽ làm bẩn hắn, trực tiếp kéo Thu Vũ ra ngoài cửa, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: “Về thay quần áo.”

Quả nhiên chỉ là trùng hợp.

Đinh Minh Sâm làm thế nào có thể thích nàng chứ...

Thu Vũ mất khống chế cảm xúc chính mình, liền nói: “Ở nhà còn không thể mặc quần áo tự do sao, không cần, tôi không hỏi bài nữa!”

Nói xong nàng liền không quay đầu lại mà lao ra ngoài.

Phía sau thiếu niên biểu tình ẩn nhẫn, lại không đuổi theo.

Nhìn cánh cửa nhà đối diện đã đóng chặt, hắn liền khép lại cửa, lại lần nữa vào phòng tắm.

Lần này thời gian tắm dài hơn trước.

Những hình ảnh của Thu Vũ cứ quẩn quanh trong đầu hắn vứt đi không được.

……

Hắn tắm xong, thiếu niên trên người còn nhỏ nước cầm lấy di động, đem váy trong giỏ hàng mua sắm xóa bỏ.

Nếu nàng mặc chiếc váy như vậy, sẽ có bao nhiêu nam nhân nhìn nàng. Như vậy làm sao hắn có thể chịu được?

Huống chi, nàng nói hiện tại không thích mặc váy, nhận quà sinh nhật như vậy cũng sẽ không có kinh hỉ.

Đinh Minh Sâm hơi hơi nhíu mày.

Nhớ rõ khi còn nhỏ nàng thường thích mặc váy. Hiện tại đột nhiên liền không thích, quả nhiên là thiếu nữ mười tám tuổi có nhiều thay đổi.

Ngày đó nàng ở trong lớp còn nói láo.

Nàng rõ ràng không thiếu vợt cầu lông. Sao lại muốn hắn tặng chứ?

*

Thu Vũ cả ngày không thèm nói chuyện với Đinh Minh Sâm. Nàng cũng có tự tôn a.

Đinh Minh Sâm phong cách xử sự đạm nhiên, cứ như sự việc tối hôm đã sớm lãng quên, không khiến hắn quan tâm.

Hắn như cũ vẫn là lớp trưởng ấm áp như gió xuân, kiên nhẫn giảng đề cho tổ trưởng.

Giáo phục gọn gàng, khí chất ôn nhã, toàn thân phát ra đạm kim quang.

Mặc kệ đi đến nơi nào, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều mặt mang thiện ý nhìn hắn xem.

Trong mắt sự yêu thích từ đáy lòng cùng khâm phục.

“Lớp trưởng lớp trưởng, tôi kiến nghị có thể đi suối nước nóng không? Chúng tôi muốn tắm suối nước nóng!” Có cái nữ sinh gọi Đinh Minh Sâm, giống tiểu hài tử ngây thơ ngửa đầu hỏi hắn, trong mắt lóe lên vụn ái mộ.

Đinh Minh Sâm giống như ca ca nghiêm túc lắng nghe, sau đó ôn thanh nói: “Tôi đi hỏi chủ nhiệm lớp phản ánh một chút.”

Nữ sinh vui vẻ đến chắp tay trước ngực, trong mắt có tia mê mẩn nói, “Cảm ơn lớp trưởng! Lớp trưởng thật vất vả quá a!”

Đinh Minh Sâm chỉ mỉm cười, sau đó về chỗ ngồi.

Thu Vũ đột nhiên phát hiện, Đinh Minh Sâm đối người khác đều khoan dung khách khí, đối nàng có khi không bằng người lạ.

Không kiên nhẫn, lạnh nhạt.

Quả nhiên là xa thơm gần thúi.

Lý trí nói cho nàng biết, rõ ràng như vậy, hắn không có ý tứ gì với nàng, nàng không nên ảo tưởng.

Nhưng tình cảm cự tuyệt, vẫn bướng bỉnh mà còn có chút ảo tưởng.

Thu Vũ đành phải đi về phía trước mặt Vương Triết, hỏi hắn mấy vấn đề.

Giải xong đề, Vương Triết nói: “Lần này đi suối nước nóng, được uống đồ uống, đánh bài, ngẫm lại liền thấy sướиɠ.

Hắn khẽ : “Hắc hắc” cười: “Lần trước tôi đánh bài thắng lớp trưởng nhiều rất tiền, hắn hiện tại không dám cùng chúng ta đánh bài đâu.”

Thu Vũ nhịn không được cười.

Lúc này lão sư môn sinh vật khẽ nghiêm giọng : “Ta nói Thu Vũ, Vương Triết, thời gian thảo luận, không bàn chuyện riêng tư.”

Toàn ban thảo luận thanh âm hạ thấp, đều nhìn về phía Thu Vũ và Vương Triết.

Vương Triết nói: “Lão sư, chúng em đang giảng đề a.”

Sinh vật lão sư : “Giảng đề sẽ phát ra tiếng cười sao?”

Vương Triết không dám nói thêm, Thu Vũ cũng cúi đầu làm đề.

Sinh vật lão sư đi dạo lại đây, nhìn nhìn hai người bọn họ thấp đầu, nói: “Thu Vũ, Vương Triết hai người chính là nói nhiều, ngươi nhìn Minh Sâm mà học tập. Không đúng, ngươi không phải ở tổ Minh Sâm sao?”

Thu Vũ ngẩng đầu, thành kính cười: “Hỏi lớp trưởng quá nhiều phiền hắn a, ta chờ không kịp liền hỏi Vương Triết, Vương Triết giảng cũng thực tốt, ta có đôi khi giảng cho hắn tiếng Anh.”

Sinh vật lão sư khẽ: “ừm” không nói gì nữa.

Tiếp theo là tiết ngữ văn, bối cổ văn phiên dịch.

Tống Tâm Duyệt quay đầu lại, quen thuộc mà cùng Bùi Vũ thảo luận.

Thu Vũ muốn tránh cũng không được, cầm ngữ văn sách giáo khoa quay đầu lại.

Quả nhiên, Đinh Minh Sâm liền mí mắt cũng chưa nâng, rũ mắt an tĩnh mà phiên dịch thơ.

Toàn ban đều có đôi có cặp, hừng hực khí thế mà làm bài tập, lão sư ngữ văn cũng ở hành lang xem xét các bạn học thảo luận.

Thu Vũ đành phải mở miệng trước hỏi: “Tôi thảo luận đề với cậu được không?”

Đinh Minh Sâm rốt cuộc ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh, chân mày như có mây đen ngưng kết.

Bởi vì hiếm khi thấy hơi lạnh từ người hắn toát ra như vậy, liền làm người ta có chút sợ hãi.

Thu Vũ muốn hoàn thành nhiệm vụ của lão sư, căng da đầu, lấy lòng cười cười với hắn.

Đinh Minh Sâm biểu tình giãn ra đôi chút, hững hờ nói: “Cậu thử trả lời câu này xem nào.”