Chương 6: Du lịch suối nước nóng

Thu Vũ đối với việc dịch văn cổ đã rất quen thuộc, trình độ ngữ văn cũng thực tốt, cho rằng trong năm phút nội có thể kết thúc bài tập, đúng là nàng quá ngây thơ rồi.

Bài tập sai rất nhiều, liên tục bị Đinh Minh Sâm sửa lại.

Nàng dừng lại, biểu tình lấy lòng nói: “Lớp trưởng, có phải cậu đối tôi có ý kiến?”

Đinh Minh Sâm liền đáp : “Là cậu đối với tôi có ý kiến mới đúng ?”

Thu Vũ bị hắn hỏi vặn lại không tiện nói nữa, thật muốn nói rằng rốt cuộc là ai hôm trước trước ném mặt mũi của nàng đi a.

Nàng chỉ có thể cười nói: “Tôi thật sự không có.”

Đinh Minh Sâm không nóng không lạnh nói: " Cậu bớt lại thói hư nói chuyện trong lớp đi. Dễ bị lão sư để ý, cậu vẫn nên sửa đi.”

Nếu là các đồng học khác, hắn sẽ ba phải, chỉ cần không ảnh hưởng đến lớp, hắn đều mở to liếc mắt một cái cho xong.

Thu Vũ cảm giác là không phải hắn ghét bỏ không chê trách bọn họ, mà là hắn nhằm vào nàng.

Nàng thật sự không thể cãi lại.

Thu Vũ quay đầu đi, kết thúc đối thoại không thoải mái này.

*

Địa điểm lớp hoả tiễn du lịch chính là suối nước nóng.

Lớp có bao một chiếc xe buýt, các bạn học ở trên xe nhìn phong cảnh, nói nói cười cười, ăn ăn uống uống.

Chỗ ngồi không đủ dùng, một bộ phận các bạn nam chỉ có thể đứng.

Trong lớp có một nữ sinh người nhỏ xinh nửa nói giỡn với Thu Vũ : “Thu Vũ, tôi ngồi lên đùi cậu, nhường ra một vị trí để lớp trưởng ngồi đi!”

Mặt khác các nam sinh không vui, Bùi vũ nói: “Chúng tôi cũng đứng, như thế không công bằng."

Nữ sinh cười đến che miệng, nói: “Ngượng ngùng, trong mắt chúng tôi chỉ có thấy lớp trưởng, đem các cậu tự động xem nhẹ a.”

Các nam sinh bắt đầu “Oa oa” định thảo phạt nữ sinh kia.Vương Triết hỏi nữ sinh kia nói: “Sao Thu Vũ phải cho cậu ngồi lên đùi, cậu như thế nào không cho Thu Vũ ngồi trên đùi của cậu?”

Có nam sinh nói: “Như vậy có khi cậu ta bị nghiền thành bánh nhân thịt.”

Loại đùa kiểu này đối với Thu Vũ đã thói quen, cũng không để ở trong lòng. Nàng xác thật khá béo.

Bất quá mặt mũi vẫn là muốn giữ một chút, nàng nói: “Tôi có thể ngồi đùi người khác a!”

Nói rồi nàng đứng dậy ngồi vào trên đùi Tống Tâm Duyệt, Tống Tâm Duyệt ôm sát eo nàng, khiến tên nam sinh xấu hổ đỏ mặt, nàng nâng cằm lên nói: " Thu Vũ của chúng ta thực nhẹ nhàng a.”

Nam sinh ngồi đối diện liền vỗ vỗ đùi nói: “Thu Vũ, nếu không thì tới ngồi đùi tôi đi, vững chắc lắm nha.”

Vừa mới dứt lời, liền cảm thấy có tầm mắt bức người dừng ở trên người hắn.

Nhìn qua, là lớp trưởng đang lạnh lùng liếc mắt một cái.

Nam sinh liền thu thanh âm, nói: “Không nói không nói a. Lại nói nghe thật thấp kém. Chúng ta là một thân chính khí lớp Hỏa Tiễn mà!”

Sau đó Đinh Minh Sâm nói: “Phía trước đường xóc nảy, các bạn học về chỗ ngồi đi."

Thu Vũ nghe xong, liền về chỗ ngồi của mình.

Ban ngày chơi vui tận hứng, buổi tối các nữ sinh đi tắm xong suối nước nóng xong, liền tìm các nam sinh đánh bài.

Đinh Minh Sâm cũng ở đó, hắn làm lớp trưởng, hoạt động tập thể, từ trước đến nay sẽ không vắng.

Các nữ sinh liền phá lệ hưng phấn.

Nàng cũng thực thích xem bộ dáng Đinh Minh Sâm đánh bài.

Nhìn như nhạt nhẽo tùy ý ánh mắt, cất giấu luân chuyển tâm cơ, không chỗ không tính kế.

Ngày thường hiếm khi có cơ hội để nàng có nhìn hắn kĩ càng, bởi vì hắn quá khiêm tốn nội liễm.

Kết thúc một ván, đại gia quỷ khóc sói gào.

Vương Triết thò qua hỏi Thu Vũ: “Thu Vũ, tôi có mang theo nước cà rốt mẹ tôi làm, có muốn nếm thử không?”

“Có a.” Thu Vũ liền cùng Vương Triết cùng nhau chuồn ra ngoài.

Hai người ở bên ngoài ghế dài ngồi, thưởng trăng, ngồi uống nước cà rốt, tùy ý nói chuyện phiếm.

Hồi lâu sau, Thu Vũ có chút buồn ngủ, liền nói:

“Trở về thôi.” Thu Vũ đứng lên.

Vương Triết đưa cho nàng một lọ nước cà rốt, nói: " Cậu mang theo uống. Tôi đưa cậu trở về .”

Thu Vũ vẫy vẫy tay, “Cậu cứ chơi bài đi, tôi về được.”

Hai người phất tay tạm biệt, Thu Vũ chậm rì rì lên lầu, thật muốn lập tức nằm lên trên giường.

Trước hiên phòng hiện một bóng dáng cao gầy.

Nàng có chút kinh ngạc ở chỗ này nhìn hắn: “Lớp trưởng, sao cậu lại ở chỗ này?”

Đinh Minh Sâm nhìn lướt qua nàng thấy trong tay kia đang nước bình cà rốt, ngữ khí có chút bén nhọn: “Cậu là nữ sinh, buổi tối cùng nam sinh đơn độc đi ra ngoài uống đồ vật lạ. Cậu còn có ý thức an toàn không?”

Chưa bao giờ nàng thấy hắn đối ai gắt gỏng như vậy.

Thu Vũ trong lòng đau nhói.

Thu Vũ không tự giác mà bĩu bĩu môi, biện giải : “Đều là bạn học, làm sao vậy?”

Đinh Minh Sâm ngữ khí càng tức giận, nói: “Mỗi sự an toàn của bạn học tôi đều có trách nhiệm. Hai người các cậu đơn độc rời đi, thật không có ý thức tập thể."

Thu Vũ bị hắn chất vấn một hồi, nhất thời không biết chính mình như thế nào mới có thể làm lớp trưởng vừa lòng, nói: “Tôi đây hiện tại liền đi theo cậu trở lại hoa viên, gia nhập tập thể, được chưa.”

Đinh Minh Sâm đánh giá nàng, thấy hai mắt nàng vô thần, liền nói: “Nếu cậu mệt có thể về phòng nghỉ ngơi.”

“Tốt, ngày mai gặp, lớp trưởng.”

“Tôi đưa cậu đi.”

Không đợi Thu Vũ cự tuyệt, Đinh Minh Sâm liền đi theo.

Thẳng đến đem Thu Vũ đưa vào phòng, nhìn cái phòng trống rỗng phòng liếc mắt một cái, hắn mới rời đi.

Từ ngày bị Đinh Minh Sâm giáp mặt ghét bỏ, Thu Vũ mấy ngày nay đều ngủ đến không ngon.

Hôm nay ban ngày chơi quá mệt. Nàng nghĩ trước khi ngủ sẽ tắm rửa, nhưng khi nằm xuống, thực mau tiến vào mộng đẹp.

Trên hành lang, có mấy người ngậm thuốc lá xăm mình cuồn cuộn đi tới, cùng Đinh Minh Sâm đối mặt.

Giữa nữ hài tròng mắt phảng phất lớn lên ở Đinh Minh Sâm trên người, thẳng đến Đinh Minh Sâm theo chân bọn họ đi ngang qua nhau, nàng còn ở quay đầu xem hắn.

Đi đến hành lang cuối thiếu niên dừng lại bước chân, nhớ tới cái gì liền xoay người lại về tới trước cửa phòng vừa rồi.

Bên trong, Thu Vũ đang ngủ ngon lành.

Quả nhiên là quên mất đóng cửa!

Đinh Minh Sâm phía sau lưng lạnh cả người, tay nắm lấy bắp tay, nắm lên gân xanh.

Hắn ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, dỡ xuống hình tượng lớp trưởng ôn hòa, hai mắt che kín lửa giận.

Nếu không phải hắn quay lại kiểm tra, không biết sẽ có cái gì phát sinh.

Nàng đối mặt khác nam sinh một chút không biết bố trí phòng vệ. Đối với chính mình cũng không có ý thức an toàn.

Cho rằng tất cả mọi người sẽ giống hắn sao?

Đinh Minh Sâm nhìn chằm chằm hai má thiếu nữ, sắc mặt âm trầm.

“Thu Vũ, Thu Vũ……” Hắn vỗ vỗ mặt Thu Vũ.

Thu Vũ vẫn cứ ngủ say, không có bất luận phản ứng gì.