Chương 10

Tay Tịch Dạng chống bên cửa sổ xe, hơi thở dồn dập khẽ lay động theo động tác của Phong Diệc.

Mồ hôi lạnh từ mi mắt của cậu chảy xuống vào hốc mắt, bóng đêm yên tĩnh trắng lạnh bên ngoài nhất thời biến thành một thế giới mơ hồ ở trong mắt cậu.

Trên mặt Phong Diệc lạnh lùng lại là đang làm chuyện hoàn toàn tương phản với động tác, nếu như không có tận mắt nhìn thấy sẽ không có người tin tưởng rằng tin tức tố của một alpha tràn ngập tính công kích trong xe giống như muốn giảo sát địch nhân, kỳ thật lại là đang tiến hành một hồi ký hiệu hoàn toàn thân mật nhất giữa AO.

Thật lâu sau, Tịch Dạng cảm giác được sau gáy đau nhức, tuyến tính yếu ớt của omega bị cắn mở, tin tức tố alpha không thể từ chối xâm nhập vào cơ thể cậu.

Phong Diệc lập tức hất bàn tay đang ôm hờ lỏng lẻo bên hông anh, bứt ra.

Sau khi omega bị đánh dấu hoàn toàn, sẽ có một khoảng thời gian vô cùng suy yếu, cho dù thân thể có bệnh nhẹ khác với omega bình thường cũng không ngoại lệ.

Thiếu sự chống đỡ của Phong Diệc, Tịch Dạng từ nửa quỳ xuống thành ngồi xuống ghế da.

Cậu hơi nhếch môi, ánh mắt tán loạn, tư thái không mặc gì cả vô cùng chật vật.

Mà so với cậu, một đương sự khác sau khi hơi sửa sang lại quần áo của mình, thậm chí có thể xưng là áo mũ chỉnh tề.

Đổi lại là những người khác, lúc này có thể sẽ bị cảm giác tràn ngập xấu hổ và khuất nhục bao phủ, nhưng Tịch Dạng tựa hồ trời sinh không có những cảm xúc này, hơi hoà hoãn một hồi, cậu bỗng vươn tay kéo cổ tay áo Phong Diệc.

Phong Diệc biết, sau khi hoàn thành đánh dấu triệt để, bởi vì ảnh hưởng của kí©h thí©ɧ tố mà trong thời gian ngắn omega sẽ rất phụ thuộc vào alpha của mình.

Nhưng lúc Tịch Dạng còn chưa đυ.ng tới quần áo của mình, Phong Diệc đã ngăn tay cậu lại, trầm giọng nói: "Nếu lời tôi nói lúc trước cậu đã chấp nhận, vậy từ giờ trở đi học cách nhẫn nại.”

Tịch Dạng nghe vậy, lại muốn vươn tay ra đổi hướng, nhặt áo khoác dưới chân lên che thân thể mình, sau đó nhìn người đàn ông khuôn với mặt lạnh lùng trước mặt hỏi, "Phong Diệc, anh thật sự không nhớ chuyện trước kia sao?"

"Trước kia". Phong Diệc nhai hai chữ này trong răng một lần, lại mạnh mẽ nhai nát nuốt xuống cùng với hận ý ngập trời, sau đó hờ hững lên tiếng, "Tôi nhớ rõ đây chỉ là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, giữa chúng ta và cậu, trước kia ở đâu ra?"

Lúc nói chuyện, Tịch Dạng vẫn nhìn chằm chằm Phong Diệc, cậu cố gắng từ biểu tình trên mặt đối phương tìm ra một ít manh mối, nhưng thất bại.

Vì thế cậu truy hỏi, "Vậy tại sao trông anh đặc biệt hận em vậy?"

Thì ra người này có thể cảm nhận được.

Đúng rồi, Phong Diệc đột nhiên nhớ tới, tuy Tịch Dạng có chướng ngại tình cảm, nhưng nhận thức đối với tình cảm cũng không thiếu sót. Ngược lại, người này còn chuyên môn được huấn luyện về mặt tâm lý học.

Mặc dù nội tâm cậu chết lặng lãnh đạm đến không có chút đồng tình và đồng cảm, nhưng cũng có thể thông qua ngôn ngữ cơ thể và phản ứng thần thái khuôn mặt của người bên ngoài, phán đoán ra tâm tình đối phương tốt xấu.

Ánh mắt Phong Diệc nặng nề nhìn Tịch Dạng, có một khắc, sát ý tàn sát bừa bãi trong lòng anh, thật sự rất muốn tự tay bẻ gãy cổ người trước mắt, để tất cả chấm dứt mọi chuyện.

Sự quen biết của anh và Tịch Dạng là khởi điểm của tất cả bi kịch.

Nhận được vận mệnh chiếu cố, cho bọn họ một cơ hội làm lại, nể tình tất cả bi kịch còn chưa phát sinh, Phong Diệc từng nghĩ, anh có thể đè nén thống khổ và cừu hận khắc cốt ghi tâm, buông tha Tịch Dạng.

Nhưng Tịch Dạng lại không, rõ ràng cuối cùng thất bại thảm hại, may mắn sống lại một lần, nhưng vẫn không nhớ lâu, còn tìm mọi cách tiếp cận nhà họ Phong, tiếp cận anh, điều này sao có thể bảo anh không hận?

Nhưng mà một lúc lâu sau, Phong Diệc nhắm mắt lại, chờ mở ra đáp chỉ có: "Chỉ là chán ghét mà thôi."

Tịch Dạng mê mang, nếu tính theo thời gian sau khi sống lại, rõ ràng lúc trước Phong Diệc còn nhờ người hỏi thăm cậu, chán ghét này không có đạo lý.

"Một omega ở nơi công cộng không biết liêm sỉ chủ động thả tin tức tố yêu thương nhung nhớ, lại trăm phương ngàn kế muốn mượn thế thượng vị, còn hi vọng người khác thích cậu?"

"Thì ra là như vậy." Tịch Dạng có chút trắng bệch cả mặt, cậu hạ mắt thấp giọng tự nói một câu, sau đó chậm rãi mím chặt môi.