Chương 13

Trước khi ra khỏi cửa, dưới chân Tần Lễ dừng một chút quay đầu lại hỏi, "Cậu thật sự muốn kết hôn?"

Phong Diệc trả lời, "Ừ.”

"Ngày mai tôi không tăng ca, buổi tối tìm cậu uống rượu." Tần Lễ nói.

Phong Diệc đáp một tiếng, sau khi đám người đi rồi, anh mệt mỏi bấm mi tâm, một lần nữa ngồi trở lại ghế làm việc.

Nhưng mà không quá mấy phút, Tần Lễ gọi điện thoại tới.

"Làm sao vậy?" Phong Diệc hỏi.

"Tiểu Nhạc không thoải mái, tôi không lái xe tới, bảo người ta lấy chìa khóa xe cậu xuống, tôi đang ở bãi đỗ xe."

Nghe vậy Phong Diệc lập tức cầm áo khoác lên, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Sau khi chạm mặt Tần Lễ, Phong Diệc liếc mắt nhìn Tần Nhạc đang nhắm mắt lại vẻ mặt thống khổ ngã vào lòng đối phương, lập tức mở cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái, "Lên xe."

Tần Lễ không khách khí với anh, ôm Tần Nhạc ngồi vào trong xe.

Một đường chạy như bay, mười phút sau, Tần Nhạc được đẩy vào cấp cứu.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài, Phong Diệc xoa mặt nói với Tần Lễ bên cạnh, "Xin lỗi."

"Cũng không phải lỗi của cậu". Tần Lễ kéo ống quần ngồi xổm xuống cầu thang bên cạnh, "Có điều, cậu muốn kết hôn, nên nói cho tôi biết trước một tiếng, tôi sẽ cẩn thận nhìn Tiểu Nhạc, không cho nó làm bậy."

Phong Diệc nhếch môi, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Quyết định quá vội vàng, chưa kịp."

Tần Lễ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Ước chừng qua nửa giờ, cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Nhạc nằm trên giường di động bị đẩy ra.

Tần Lễ tiến lên hàn huyên vài câu với bác sĩ, lại xoay người nói với Phong Diệc, "Tâm tình quá kích động dẫn đến tố tin tức hỗn loạn, hiện tại không có việc gì nhưng cần nằm viện quan sát, tôi đi làm thủ tục nhập viện cho em ấy, đợi lát nữa tôi còn phải về cục tăng ca, đêm nay xin nhờ cậu trước."

Phong Diệc cầm tờ hóa đơn từ trong tay anh ta, "Cậu đi làm việc của cậu đi, thủ tục để tôi làm."

Chờ Tần Lễ rời đi, Phong Diệc canh giữ ở trong phòng bệnh, kỳ thật anh rất lo lắng giữa chừng Tần Nhạc tỉnh lại sẽ nháo với anh.

May mà trong thuốc bác sĩ tiêm cho hắn có thành phần trấn định, cả đêm đối phương đều ngủ rất an ổn.

Ngày hôm sau, Tần Nhạc ngược lại mới sáng sớm đã tỉnh, nhưng cả người hắn ốm yếu, bệnh viện cũng không phải địa phương hồ nháo gì, bởi vậy hắn tạm thời an phận ngồi ở trên giường bệnh, chờ bác sĩ đến làm kiểm tra cho hắn.

"Phòng 208 là một bệnh nhân rối loạn pheromone, đã điều trị ở bệnh viện chúng tôi nhiều năm, trường hợp này tương đối hiếm gặp, đợi lát nữa đi vào chăm chú xem." Trong hành lang bệnh viện, chủ nhiệm khoa ngoại dẫn một đám trợ lý và sinh viên của mình vừa đi vừa nói với bệnh nhân bên cạnh.

"Ừ." Tịch Dạng đáp một tiếng, đi theo chủ nhiệm khoa vào phòng 208.

Sau khi sống lại, toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt ở trên người Phong Diệc, thẳng đến tối hôm qua bởi vì vô tội bỏ bê một ngày, bị khoa chủ nhiệm tự mình gọi điện thoại tới chửi ầm lên nửa giờ, cậu mới nhớ tới mình còn có một phần bổn phận công tác làm bác sĩ.

Vì thế sáng sớm hôm nay Tịch Dạng lập tức đến quẹt thẻ đi làm, nhưng mà khϊếp sợ sống lại cộng thêm nguyên nhân có thể lập tức muốn kết hôn với Phong Diệc, hai ngày nay buổi tối cậu đều không ngủ, buổi sáng thức dậy trước mắt đã treo hai vành mắt thâm quầng.

Tịch Dạng có chút mệt mỏi chớp mắt, ánh mắt rời rạc vài giây, lúc này mới nhìn về phía bệnh nhân trong phòng.

Một giây sau, tầm mắt cậu và Phong Diệc cách không va chạm.

Tịch Dạng ngẩn người, cậu nhìn Tần Nhạc trên giường bệnh rồi lại nhìn Phong Diệc, chậm rãi mím chặt khóe miệng.

Không khí trong phòng bệnh khi chủ nhiệm khoa hỏi bệnh nhân hôm nay cảm giác thế nào mà không nhận được câu trả lời, bỗng nhiên trở nên quái dị.

Tịch Dạng nhìn chằm chằm Phong Diệc, mà Tần Nhạc sau khi thấy rõ diện mạo Tịch Dạng, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào cậu.

Rõ ràng mọi người đã ăn qua dưa hào môn ở trên mạng lập tức ngửi được một tia hơi thở không tầm thường từ trong không khí, chỉ có chủ nhiệm khoa tóc thưa thớt bất mãn bệnh nhân có thái độ mắt điếc tai ngơ, đề cao âm thanh lặp lại hỏi, "Tần Nhạc, hôm nay cậu..."

"Cậu có phải Tịch Dạng hay không?" Tần Nhạc đột nhiên mở miệng.

Chủ nhiệm khoa nói: "Hả?"

Tịch Dạng phát hiện Phong Diệc cũng không có ý muốn để ý đến mình, con ngươi của cậu giật giật, nhìn về phía Tần Nhạc đang hỏi.