Chương 14

"Cậu có phải là Tịch Dạng hay không?" Trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, Tần Nhạc lại cắn răng hỏi.

Tịch Dạng không có biểu tình gì nhìn thẳng vào hắn, "Là tôi, sao vậy?"

Nghe Tịch Dạng thừa nhận, đồng tử Tần Nhạc co rút, hắn nghiêm mặt chậm rãi đi xuống từ trên giường bệnh, đứng ở trước mặt người trước.

Một giây sau, tay Tần Nhạc giơ lên cao, tiếng bàn tay thanh thúy vang vọng cả phòng.

Mặt Tịch Dạng bị đánh nghiêng sang một bên.

Thời gian dường như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều bị biến cố bất thình lình này làm cho mơ hồ.

Tập thể đồng nghiệp bao gồm cả chủ nhiệm khoa trợn mắt há hốc mồm vài giây, mới luống cuống tay chân kéo Tần Nhạc còn muốn tát cái thứ hai.

Mà Tần Nhạc giống như bị một cái tát này mở ra công tắc cảm xúc, vẻ mặt hắn không khống chế được trừng mắt nhìn Tịch Dạng, trong mắt tràn đầy oán độc.

"Cậu có biết Phong Diệc có vị hôn thê hay không, câu dẫn cướp đoạt chồng của người khác, cậu có cần mặt mũi hay không?"

"Tôi nói cho cậu biết, loại người hạ lưu giống như cậu còn muốn trèo lên nhà họ Phong, cửa cũng không có!"

"Tiểu tam ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!"

"Cha mẹ sinh ra đứa con như cậu cũng phải chết như cậu!"

……

Bệnh viện Tần Nhạc ở là một bệnh viện tư nhân chuyên dụng cho tầng lớp lắm của nhiều tiền, người tới nơi này khám bệnh không giàu thì quý, tố chất cũng không thấp.

Giờ phút này bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một trận thô tục ác độc như thế, các vị mặc áo blouse trắng ở đây lại đồng loạt khϊếp sợ, có người có quan hệ tốt với Tịch Dạng giờ phút này đã lạnh mặt.

Phong Diệc nghe vậy cũng nhíu mày, trong lúc Tần Nhạc không để ý mọi người ngăn cản còn muốn nhào tới đánh Tịch Dạng, cậu bắt lấy cổ tay Tần Nhạc, trầm giọng nói: "Đủ rồi, đừng náo loạn nữa."

"Buông ra! Đừng ngăn cản em!" Tần Nhạc giãy dụa gào lên.

Tâm tình bệnh nhân quá kích động, chủ nhiệm khoa sợ hắn lại tức giận, vội vàng bảo người ta chuẩn bị thuốc trấn định, Tịch Dạng lại ngăn cản ông ấy, sau đó dùng môi mím xuống máu chảy ra từ khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Tần Nhạc đang giãy dụa trong lòng Phong Diệc.

Nửa bên mặt đã sung huyết sưng lên, nhưng trên mặt Tịch Dạng không hề khuất nhục và khó xử như bị người ta vừa đánh vừa mắng.

Ánh mắt cậu bình tĩnh đến mức thậm chí nhìn qua rất lạnh lùng.

Tiếp theo cậu dùng giọng điệu hờ hững nhìn chằm chằm Tần Nhạc, "Trước kia Phong Diệc không có vị hôn thê."

"Bây giờ anh ấy có, người kia chính là tôi."

"Còn nữa" Không đợi Tần Nhạc phản ứng, Tịch Dạng tiếp tục nói: "Phong Diệc không thích cậu, cho dù không kết hôn với tôi, anh ấy cũng sẽ không cưới cậu."

Tần Nhạc tựa hồ bị đâm trúng tâm sự, biểu tình của hắn trong nháy mắt vặn vẹo, trừng mắt nhìn Tịch Dạng hận đến chảy máu.

"Tôi muốn gϊếŧ cậu, mẹ nó tôi nhất định phải gϊếŧ cậu!" Tần Nhạc mạnh mẽ nhào ra ngoài, lực đạo lớn suýt chút nữa ngay cả Phong Diệc cũng không ngăn cản.

Nói xong lời muốn nói, Tịch Dạng nhìn Phong Diệc, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài hành lang đứng không ít bệnh nhân nghe được động tĩnh đến vây xem, thấy Tịch Dạng đi ra, mọi người vươn cổ đều trở về chỗ cũ, lập tức lặng ngắt như tờ nhìn Tịch Dạng mang khuôn mặt sưng húp đi đến văn phòng.

Ba phút sau, Tịch Dạng đeo khẩu trang trở lại bên cạnh chủ nhiệm khoa.

Tần Nhạc đã bị tiêm thuốc an thần để an ổn lại, rốt cuộc yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh.

Phong Diệc trầm mặt, đang đứng ở bên giường.

"Phong Diệc." Tịch Dạng theo thói quen gọi anh một tiếng, sau đó đến gần anh.

Đoán bọn họ có lẽ có chuyện muốn nói, những đồng nghiệp khác vô cùng có nhãn lực nhìn chủ nhiệm khoa đang lải nhải giáo dục người rời khỏi phòng bệnh.

Chờ trong phòng ngoại trừ Tần Nhạc bị cưỡng chế ngủ, chỉ còn lại hai người bọn họ, Tịch Dạng lập tức tháo khẩu trang xuống, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mắt nói: "Phong Diệc, mặt em bị rách, chờ lúc kết hôn có thể sẽ không tốt."

Phong Diệc rũ mắt xuống, làn da Tịch Dạng rất trắng, mạch máu bên ngoài lại nông, vừa rồi một cái tát kia của Tần Nhạc không để lại dư lực, chẳng những khiến mặt Tịch Dạng nhanh chóng sưng lên, hơn nữa có chỗ lại chảy ra máu.

Vết thương như vậy quả thật không phải hai ba ngày là khỏi.

"Vậy hủy bỏ hôn lễ." Phong Diệc nói.

Nghe được giọng điệu lãnh đạm thờ ơ của anh, Tịch Dạng mím môi, bị người ta bạt tai trước mặt mọi người cũng không có gì dao động, lúc này trong lòng sinh ra một tia khổ sở.