Chương 15

Cũng đúng.

Thứ gì cũng là sau khi mất đi mới càng làm cho người ta không thể chịu đựng được.

Trước kia cho dù Tịch Dạng bình thường va chạm một chút Phong Diệc cũng hận không thể lấy thân mang qua.

Nếu nhìn thấy Tịch Dạng bị thương như hôm nay, anh có thể đau lòng cả đêm không ngủ.

Không.

Nếu như đã từng là Phong Diệc, anh căn bản sẽ không để một cái tát kia rơi vào trên mặt của mình.

Tần Nhạc là một bệnh nhân, quá trình nâng cánh tay lên đánh thật ra rất dài, Phong Diệc muốn ngăn cản, anh hoàn toàn có thời gian.

Nhưng người này thì không.

"Phong Diệc, làm thế nào mới có thể khiến anh không ghét em như vậy?" Tịch Dạng ngửa đầu hỏi, trong ánh mắt của cậu mang theo một chút thống khổ mà chính mình cũng không nhận ra.

Kỳ thật cậu không hiểu lắm việc lấy lòng Phong Diệc.

Thật lâu trước đây, Tịch Dạng chỉ cần chờ Phong Diệc dâng tình cảm nồng nhiệt lên cho cậu, cậu cho một ít đáp lại thích hợp, Phong Diệc có thể càng thêm khăng khăng một mực với cậu.

Nhưng từ khi bọn họ bắt đầu đoạn tuyệt, người này đã không chủ động nữa.

Tịch Dạng bị bỏ lại tại chỗ tỉnh táo lại mất một năm vụng về cố gắng cứu vãn đối phương, nhưng cho đến khi cậu chết cũng không thể khiến Phong Diệc quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Vốn tưởng rằng sống lại một lần hết thảy đều có thể một lần nữa bắt đầu, nhưng mà cậu không nghĩ tới Phong Diệc lại không thích cậu, mà cậu vẫn như cũ không có tiến bộ gì ở phương diện làm cho đối phương thay đổi tâm ý.

"Hủy bỏ hôn lễ, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi". Phong Diệc nói.

Câu trả lời của anh khiến Tịch Dạng ngậm miệng, hồi lâu, Tịch Dạng mới nhẹ giọng nói: "Không được, cái này em không làm được."

Dừng một chút cậu lại bổ sung một câu, "Phong Diệc, anh đừng không cần em."

Giọng nói nghe có chút đáng thương.

Có lẽ là thói quen dưỡng thành trước kia, lúc Tịch Dạng nói chuyện luôn thích mặt đối mặt ngửa đầu nhìn Phong Diệc, ánh mắt của cậu đen trắng rõ ràng, trong suốt giống như tâm tư gì cũng không giấu được.

Đương nhiên sau khi trải qua những bài học thảm thiết đó, Phong Diệc biết tất cả đều là biểu hiện giả dối của đối phương.

Nhưng bây giờ nỗi khổ sở trong mắt Tịch Dạng suýt chút nữa khiến Phong Diệc tin là thật.

Phong Diệc siết chặt lòng bàn tay mình, Tịch Dạng biểu hiện ra dáng vẻ càng giống quá khứ, hận của anh lại càng mãnh liệt.

Loại cừu hận diệt đỉnh này gần như xé rách cả người anh.

"Tịch Dạng," Phong Diệc giơ tay giữ chặt cổ Tịch Dạng, sau đó kéo cậu lại gần, giọng khàn khàn như thì thầm, "Đừng ép tôi, cậu có biết tôi muốn cậu chết đến mức nào không?"

Tịch Dạng bị lời nói của Phong Diệc làm ngơ ngẩn.

Mỗi khi cậu cảm thấy Phong Diệc thật sự không còn ký ức trong quá khứ, hành vi của Phong Diệc lại khiến cậu sinh ra hoài nghi mới.

Hận thù không thể che giấu.

Cho dù có khắc chế hơn nữa, ánh mắt, động tác hoặc ngôn ngữ của một người cũng sẽ bộc lộ ra tâm tình chân thật của mình trong lúc lơ đãng.

Mà Tịch Dạng không phải là một người phản ứng chậm chạp, nhưng lần này cậu không dám mở miệng xác nhận.

Cậu không nghĩ ra nếu Phong Diệc thật sự nhớ hết mọi chuyện, cậu nên làm cái gì bây giờ?

Vì thế lần đầu tiên Tịch Dạng bỏ lại Phong Diệc, lựa chọn chạy trối chết.

Suốt hai ngày sau Tịch Dạng cũng không dám chủ động liên lạc với Phong Diệc nữa, thẳng đến một ngày trước khi kết hôn, Tịch Dạng rốt cuộc gọi điện thoại cho Phong Diệc, bởi vì nhà họ Phong không có ai liên lạc với cậu đến cục dân chính làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Nếu đã đồng ý kết hôn, Phong Diệc cũng không kéo dài thời gian, buổi chiều anh đi gặp Tịch Dạng ở cục dân chính.

"Phong Diệc." Tịch Dạng vẫy vẫy tay.

Phong Diệc nhìn thấy cậu, dừng lại một chút, sau đó đi về phía Tịch Dạng.

Tịch Dạng rõ ràng đã cố ý chuẩn bị qua, trên người cậu mặc một bộ âu phục màu trắng vừa vặn kiểu dáng rất đẹp, áo sơ mi màu nhạt tương xứng sơ mi vào quần âu cùng kiểu với áo khoác, phác họa ra đường cong phần eo gầy nhỏ hẹp.

Trước ngực còn đeo một cái ghim cài áo kim cương giá trị xa xỉ, tóc cũng nhờ người đặc biệt xử lý, từ xa nhìn lại, dưới ánh mặt trời cậu có vẻ tinh xảo lại rụt rè.

Đến gần mới phát hiện, trên mặt Tịch Dạng còn có một lớp trang điểm, thợ trang điểm dùng kỹ thuật cao siêu che giấu vết thương trên gò má cậu, chỉ có tới gần nhìn kỹ mới có thể nhìn rõ làn da đã qua hai ngày vẫn chưa khỏi kia.