Chương 26

"Phong Diệc, anh đều nhớ rõ". Trong bóng tối, âm thanh Tịch Dạng có chút run rẩy, tay cầm lấy Phong Diệc cũng run rẩy.

Từ lúc trước cậu đã có cảm giác, cho tới hôm nay, cậu còn muốn lừa mình dối người cũng lừa không lại chính mình.

Chuyện mình có năng lực cứu Tần Nhạc, cậu đã từng chỉ nói với Phong Diệc.

"Tại sao anh không nói?" Môi Tịch Dạng run lên, rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao Phong Diệc chán ghét cậu như vậy, vì sao không muốn kết hôn với cậu.

Thì ra thù hận nhìn thấy trong mắt đối phương cũng không phải là ảo giác của cậu.

Sự hoảng loạn trước nay chưa từng có bao phủ Tịch Dạng, lúc làm phẫu thuật cậu còn có thể đè nén, mà giờ phút này sợ hãi rốt cuộc giương nanh múa vuốt xuyên thấu tứ chi bách hài của cậu.

Phong Diệc hận cậu như vậy, cậu phải làm thế nào mới có thể ở cùng một chỗ với đối phương?

Nghe Tịch Dạng nói vậy, tay Phong Diệc từ trên công tắc đèn lớn buông xuống, anh im lặng một lát, lúc mở miệng lại vô cùng bình tĩnh, "Nói cái gì?"

Tịch Dạng trắng bệch cả mặt, thấp giọng nói: "Phong Diệc, hiện tại em không có ý gây bất lợi cho nhà họ Phong."

"Vậy sao?" Phong Diệc vẫn dùng giọng điệu không hề phập phồng nói: "Vậy tôi có nên cám ơn cậu giơ cao đánh khẽ không?

"Phong Diệc, anh đừng như vậy". Tịch Dạng đi về phía trước một bước, tay từ cổ tay đối phương sờ lên, sau đó ôm lấy Alpha trên người còn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, âm thanh đột nhiên trở nên nghẹn ngào, "Em rất nhớ anh."

Trong bóng tối Phong Diệc bất động, Tịch Dạng không bị đẩy ra, nhưng cũng không được ôm chặt.

Một lúc lâu sau, Phong Diệc đưa tay sờ lên nước mắt trên mặt Tịch Dạng, sau đó xoa xoa đầu ngón tay, nghe không ra cảm xúc hỏi, "Lần này lại muốn chơi trò gì?"

Tịch Dạng ngẩn người lắc đầu nói: "Không có, em biết sai rồi, ông xã, em thật sự rất nhớ anh."

"Nhớ tôi?" Phong Diệc lặp lại hai chữ này trong hàm răng một lần, sau đó cúi đầu cười ra tiếng, tiếp theo vẻ mặt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

"Tôi cũng rất nhớ cậu, muốn hận không thể nghiền nát cậu, sau đó nuốt." Anh nắm cằm Tịch Dạng hờ hững nói.

Tịch Dạng chưa từng sợ hãi loại cảm xúc này, nhưng mỗi lần nghe Phong Diệc cười như vậy, trái tim cậu đều rét run theo.

Cậu không nhịn được càng thêm dùng sức nắm chặt quần áo Phong Diệc, có chút không biết làm sao thấp giọng gọi tên đối phương.

Phong Diệc hít sâu một hơi, trên nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh, Tịch Dạng vừa mới cứu Tần Nhạc, ann thật sự không muốn vào lúc này nổi lên xung đột với Tịch Dạng.

Nhịn rồi lại nhịn, Phong Diệc mới ngăn chặn sự thô bạo trong lòng, sau đó từng chút từng chút đẩy Tịch Dạng ra, ấn sáng đèn trong phòng.

Ánh sáng chiếu khắp phòng.

Tịch Dạng híp híp mắt, lông mi dài đen nhánh của cậu còn đọng nước mắt, chờ khi mở ra, ánh đèn chiếu vào sâu trong con ngươi đang mơ hồ, thật sự là có vài phần điềm đạm đáng yêu.

Nhưng Phong Diệc lại làm như không thấy mà ném chìa khóa xe vào ngăn kéo, sau đó vòng qua Tịch Dạng đi thẳng đến phòng ngủ thay quần áo bẩn, lại cầm một nắm mì sợi từ trong tủ lạnh, đi vào phòng bếp.

Nếu Tịch Dạng có đủ nhãn lực, giờ phút này bảo trì an tĩnh không nhắc lại chuyện cũ nữa, ít nhất đợi lát nữa cậu có thể có được một chén mì do Phong Diệc tự tay làm, thậm chí bởi vì cuộc phẫu thuật hơn mười giờ kia, bọn họ có thể trải qua một đêm tương đối bình thản.

Nhưng từ lúc Tịch Dạng chân chính xác định Phong Diệc cũng có ký ức trước kia, đã mất bình tĩnh.

Cậu đứng ở cửa trước một hồi, sau đó đi theo Phong Diệc vào phòng bếp.

Phong Diệc không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm nước trong nồi.

Tịch Dạng đứng bên cạnh cũng nhìn một lát, sau đó ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Phong Diệc, anh có thể tha thứ cho em không, em còn muốn ở bên anh."

"Phanh - -"

Nồi nấu mì bị vung mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng vang kịch liệt, mà nước đã ấm lên tới hơn bảy mươi độ, có phần lớn hắt lên người Tịch Dạng.

"Cút."

Trong phòng bếp hơi nước bốc lên, Tịch Dạng ướt sũng đứng, tựa hồ cậu bị dọa ngây người, bị nước nóng hắt lên người nhưng cũng không hừ một tiếng.

"Đi ra ngoài." Phong Diệc lại nói một lần.

Tịch Dạng giật giật, chớp những giọt nước bắn tung tóe trên lông mi, từ khi quen biết Phong Diệc đến bây giờ, cậu chưa từng thấy Phong Diệc phát hỏa lớn như vậy, giờ phút này không dám mở miệng nữa, chỉ thử kéo tay đối phương.