Chương 27

Một giây sau, cậu lại bị nắm chặt cánh tay kéo ra khỏi phòng bếp.

"Phong Diệc, anh đừng đuổi em đi." Tịch Dạng vội vàng nói.

Cậu cho rằng Phong Diệc lại muốn đuổi mình ra ngoài, nhưng rất nhanh Tịch Dạng đã phát hiện, bọn họ cũng không phải đang đi về phía cửa.

Tịch Dạng bị kéo vào phòng tắm, đứng bên tường.

Phong Diệc mở vòi hoa sen ra, nước lạnh lập tức dội xuống, Tịch Dạng rùng mình, ngoan ngoãn đứng không dám trốn.

Nửa giờ sau, Phong Diệc tắt nước, anh kéo tóc Tịch Dạng, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt dính đầy hơi nước trước mắt trở nên càng thêm kinh tâm động phách, trầm giọng nói: "Đêm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng."

"Tôi mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì tiếp cận ta, vì nhiệm vụ cũng tốt, biết sai cũng tốt, đều không liên quan đến tôi."

Anh còn nói: "Có phải cậu cho rằng làm lại một lần cũng có thể coi như chưa từng xảy ra? Nhưng chúng ở chỗ tôi vĩnh viễn không qua được.”

"Cho nên nếu muốn ở lại nơi này, giữa tôi và cậu về sau ít nói chuyện cũ, cũng ít nói chuyện, nếu không..."

Phong Diệc buông Tịch Dạng ra, chậm rãi đứng thẳng người, phun hết những lời còn chưa nói xong, "Cậu biết kết cục rồi đấy."

Tịch Dạng tựa hồ rốt cuộc ý thức được mình có thể thật sự quá vội vàng xao động cũng quá ngây thơ một chút, cậu không dám tiếp lời Phong Diệc, chỉ cụp mắt, có chút luống cuống nhanh chóng lay động lông mi.

"Ở đủ rồi thì dọn ra khỏi đây." Cuối cùng Phong Diệc nói.

Tịch Dạng vẫn không lên tiếng, Phong Diệc cũng không cần cậu trả lời, sau khi nói xong anh treo vòi hoa sen về chỗ cũ, rời khỏi phòng tắm.

Trong không gian ẩm ướt lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Tịch Dạng.

Rõ ràng thân thể bị nước nóng thiêu đốt phát đau, nhưng trái tim Tịch Dạng lại bị lời nói của Phong Diệc đâm cho rét run.

Cậu không cách nào cảm động lây đối với sự thống khổ của Phong Diệc, nhưng cũng biết, lần này nếu muốn vãn hồi đối phương cơ hồ là một chuyện không thể nào.

Tịch Dạng có chút tuyệt vọng.

Cậu không biết mình nên làm như thế nào hoặc là bồi thường cái gì cho đối phương, mới có thể đổi được Phong Diệc tha thứ.

Tịch Dạng cắn chặt môi mình, nhíu chặt lông mày như gặp phải vấn đề khó khăn của thế giới, phút chốc, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vòi hoa sen còn đang tích tắc tí tách.

Chậm rãi, ánh mắt Tịch Dạng sáng lên.

Cậu đột nhiên nhớ tới dưới tình huống nổi giận vừa rồi, Phong Diệc trước tiên vẫn giúp cậu xử lý vết bỏng, vậy có phải nói rõ đối phương còn quan tâm câu hay không?

Đúng rồi, Phong Diệc còn thích cậu, lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại, anh còn ôm cậu.

Phong Diệc từng nói, anh chỉ làm với người mình yêu nhất.

Tịch Dạng tựa hồ bị lý do này thuyết phục, dường như rốt cuộc từ trong đó cậu tìm được một tia sức mạnh, cảm xúc ngã xuống thung lũng cũng khá hơn một chút.

Mà phần tâm tình tốt này chờ cậu từ trong phòng tắm đi ra càng tăng lên vài phần, bởi vì Phong Diệc chuẩn bị thuốc cho cậu.

Bởi vì toàn thân đều ướt đẫm, Tịch Dạng tiện tắm rửa luôn, giờ phút này cậu mặc áo choàng tắm mới thay đứng ở trong phòng khách nhìn xung quanh.

Phong Diệc không có ở đây, một đống hỗn độn trong phòng bếp đã được thu dọn qua.

Căn phòng này là một phòng ở, thích hợp cho người độc thân sống, Tịch Dạng dạo qua một vòng, sau đó cầm trong tay thuốc phỏng phát hiện trên bàn trà đi tới trước cửa phòng ngủ.

"Phong Diệc". Cậu giơ tay lên gõ cửa, bên trong không ai trả lời, cửa Phong Diệc không mở.

Tịch Dạng đợi một hồi, sau đó mím môi dưới, cậu biết, hiện tại Phong Diệc cũng không muốn gặp cậu.

Tịch Dạng cầm thuốc trị phỏng đi vào phòng tắm.

Cậu cởϊ qυầи áo, nhìn vào gương, diện tích bị phỏng rất lớn, bắt đầu từ cổ, cơ hồ nửa người trên đều là vết lốm đốm màu đỏ, cũng may bởi vì nước lạnh dội đúng lúc, ngoại trừ chỗ miệng hổ có bọt nước trong suốt ra, những chỗ khác cũng không nổi bọt.

Tịch Dạng mở nắp kem phỏng bôi thuốc cho mình, sau đó trở lại phòng khách, tắt đèn lớn, nằm trên sô pha.

Cậu cho rằng hôm nay vào ở phòng Phong Diệc lại chọc Phong Diệc nổi giận, mình có thể lại mất ngủ, nhưng có lẽ quá mệt mỏi, tại một khắc thân thể rơi vào sô pha kia, cậu đã ngủ thϊếp đi, hơn nữa giấc ngủ này còn ngủ rất sâu.

Bảy giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa chưa kéo chiếu vào, Phong Diệc mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tịch Dạng đang ngủ trên sô pha thì dừng một chút, sau đó đi tới đứng bên cạnh cậu.