Chương 28

Bề ngoài và khí chất của Tịch Dạng giống như tin tức tố của cậu, người ngoài nhìn vào đều thiên về rụt rè lãnh đạm, nghĩ đến một người như vậy, lúc ngủ hẳn là loại tư thế quy củ có thể bảo trì đến hừng đông.

Nhưng mà sự thật lại ngược lại, tư thế ngủ của Tịch Dạng và khí chất của cậu tuyệt không hợp nhau, giờ phút này đầu của cậu chôn ở giữa sô pha và tựa lưng, dưới chân đè gối ôm, thân thể đang bảy vặn tám vặn vẹo đĩnh đạc nằm úp sấp.

Đây còn chưa phải tư thế ngủ kỳ lạ nhất mà Phong Diệc từng thấy.

Nếu như anh không có ở đây, động tác ngủ của Tịch Dạng quả thực thiên kỳ bách quái, có đôi khi thậm chí vừa ngủ dậy, vị trí đầu chân đều thay đổi, trừ phi Phong Diệc ôm, cậu mới có thể an phận cuộn mình trong lòng alpha của mình ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.

Ban đầu lúc ngủ chung giường với Tịch Dạng, Phong Diệc không nhịn được cười, hỏi tại sao lại dưỡng thành thói quen như vậy.

"Có thể khi còn bé ở giường nhỏ, bị bó buộc". Tịch Dạng giải thích.

Tịch Dạng lúc ấy còn có chút ngượng ngùng, nhưng Phong Diệc lại cảm thấy sự tương phản này rất đáng yêu.

Hiện tại nhìn tư thế ngủ "phóng khoáng" của đối phương, Phong Diệc nghĩ lại, đây có thể là chuyện duy nhất Tịch Dạng chưa từng lừa gạt anh.

Bởi vì bị phỏng, trên người bị sốt, chẳng biết từ lúc nào Tịch Dạng đã cọ sạch hơn phân nửa quần áo mình mặc, giờ phút này tất cả đều lỏng lẻo chất đống ở bên hông.

Phong Diệc nhìn chằm chằm làn da đỏ ửng trên người cậu, lập tức bất động thanh sắc dời ánh mắt đi.

Ánh mặt trời từ ban công kéo dài đến phòng khách, Tịch Dạng rốt cuộc choáng váng đầu óc mở mắt ra, cậu đứng lên từ sô pha thuận tiện nhặt lên quần áo rơi trên mặt đất mặc lên người, sau đó chân trần giẫm lên sàn nhà đi tới cửa phòng ngủ.

Cũng như đêm qua, cậu gõ cửa trước.

Bên trong vẫn không có người trả lời.

"Phong Diệc, anh có ở đó không?" Tịch Dạng nhỏ giọng hỏi một câu.

Đợi một hồi, Tịch Dạng thử vặn tay nắm cửa, cửa mở ra, nhưng do dự một lát, cậu không đi vào, lại đóng cửa lại.

Có thể tối hôm qua bị thấm nước lạnh, Tịch Dạng cảm thấy mình có chút cảm mạo, thân thể cậu lại bị phỏng, mặc quần áo có thể sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai, cậu xin nghỉ ở nhà.

Rất nhiều thời gian rảnh rỗi đi ra đi vào.

Tịch Dạng chuẩn bị đi một vòng quanh phòng Phong Diệc, nhưng còn chưa đi ra ngoài, điện thoại di động trên sô pha đã vang lên trước.

ID người gọi là một số ảo trên mạng không có nơi thuộc về.

"Ông chủ bảo tôi hỏi mấy ngày nay cậu với con trai nhà họ Phong thế nào?" Đại Trạch ở đầu dây bên kia nói.

"Cũng được, chúng ta đã ở chung rồi." Tịch Dạng không có biểu tình gì nói.

"Ha - - " Đại Trạch trào phúng, "Rất có thủ đoạn, ông chủ còn lo lắng cậu lỡ việc, không ngờ cậu còn học được thủ đoạn cẩu thả như vậy rất nhanh."

Tịch Dạng không lên tiếng, rũ mắt lạnh lùng lắng nghe.

Mà tất cả những thứ này đều thông qua camera tàng hình lắp đặt trên đỉnh đèn rơi vào trong mắt Phong Diệc.

Tịch Dạng trước sau như một không thích Đại Trạch.

Trước kia Tịch Dạng không hiểu, cả hai đều là người hai tay dính đầy máu tanh, không ai cao thượng hơn ai, nhưng Đại Trạch dường như vô cùng vô cùng ghét cậu.

Đương nhiên chờ sau khi Đại Trạch chết, Tịch Dạng mới biết được bản chất của đối phương khác với cậu.

Mỗi một mạng người chết dưới tay Đại Trạch đều là một cọng rơm đè bẹp hắn.

Bởi vì người nọ là sát thủ, lại có một trái tim thiện lương không tương xứng với thân phận.

Cho nên kiếp trước, cuối cùng Đại Trạch nhảy xuống từ sân thượng làm cho Tịch Dạng tê liệt sinh ra vài phần đồng tình, nhưng cậu vẫn rất chán ghét Đại Trạch.

Miệng Đại Trạch thật sự quá nợ nần.

Tịch Dạng nghiêm mặt nghe Đại Trạch châm chọc khıêυ khí©h gần hai phút đồng hồ vẫn chưa muốn dừng lại, cuối cùng mở miệng cắt ngang lời hắn, "Còn có chuyện gì sao?"

"Nghe nói cậu còn cứu tiểu thiếu gia nhà họ Tần, như thế nào, lương tâm quay về rốt cuộc nhớ tới mình là bác sĩ không phải đồ tể..." Đại Trạch nói được một nửa, ngẩn người, "A?"

"Không có việc gì thì đừng tùy tiện gọi điện thoại tới."

Tịch Dạng lạnh lùng nói: "Tôi muốn bắt đầu sống với Phong Diệc."

"... Con mẹ nó cậu đóng vai rất nhập tâm sao?" Đại Trạch giật giật khóe miệng, không biết nội tình nghe thật đúng là cho rằng phu phu liên thủ cùng xây dựng gia đình tốt đẹp mà không phải đi nằm vùng ở trong nhà người ta.