Chương 7

"Cháu không đi." Phong Diệc lại nói.

"Cái...... " Đôi mắt chim ưng của lão gia tử trừng Phong Diệc, đường nhăn bên môi run rẩy vài cái, rốt cuộc là nhịn xuống không dạy dỗ người khác nữa, chỉ hừ nói: "Cháu không muốn đi thì không đi, ông bảo người khác đi một chuyến, nhưng sau này cháu phải an phận một chút."

Phong Diệc vâng một tiếng, rời khỏi thư phòng, đúng lúc di động trong túi rung hai cái, có người gọi điện thoại tới.

"Anh Diệc, ra ngoài uống rượu, anh em cũng ở đây." Trong ống nghe truyền ra một giọng nam thanh niên trong trẻo.

"...... Được." Phong Diệc nói.

Tịch Dạng ở nhà trọ của mình cả đêm, hôm sau mới về nhà.

Nhà họ Phong đã có người đi tìm hai vợ chồng Tịch Sách, giờ phút này bọn họ giống như ngày hôm qua, đang ở trong phòng khách chờ Tịch Sách.

Thấy cậu trở về, Tịch Sách lập Danh truyền đạt ý tứ của nhà họ Phong một lần, đại ý chính là chỉ cần Tịch Dạng chịu đứng ra ôm lên người mình toàn bộ chuyện của cậu và Phong Diệc, thừa nhận là cậu chủ động câu dẫn đối phương, hoàn toàn không liên quan đến đương sự khác, nhà họ Tịch bên này muốn cái gì bọn họ đều có thể suy nghĩ.

"Tiểu Dạng, rốt cuộc thái độ của Phong Diệc là gì? Không phải nói cậu ta rất thích con, còn nhờ người hỏi thăm con sao? Nhưng tối qua hai người gặp mặt hình như không vui."

"Hơn nữa... " Tịch Sách dò xét sắc mặt Tịch Dạng cẩn thận nói: "Nghe nói nửa đêm hôm qua Phong Diệc còn đi uống rượu với tiểu thiếu gia nhà họ Tần, cử chỉ hai người rất thân mật."

Nghe đến đó, trong mắt Tịch Dạng vẫn không có phản ứng gì hơi nổi lên lãnh ý, cậu yên lặng một lát, khi ngẩng đầu lên, đã có quyết định.

"Con muốn kết hôn với anh ấy."

"Ai?" Tịch Sách theo bản năng hỏi ngược lại.

"Phong Diệc." Tịch Dạng nói.

"...... Nếu không hay là con suy nghĩ lại hoặc là thương lượng với Hạ tiên sinh một chút?" Tịch Sách cân nhắc nói.

Dựa theo kế hoạch, nếu Phong Diệc có ý tứ đối với Tịch Dạng, nguyện ý phát triển quan hệ, muốn cùng cậu yêu đương, thậm chí cuối cùng còn kết hôn với cậu, vậy không thể tốt hơn.

Nhưng hiện tại thái độ của Phong Diệc không rõ, như vậy kế hoạch này nên suy nghĩ lại mới đúng.

"Không cần thương lượng" Tịch Dạng lại bình tĩnh nói: "Mục tiêu của cha chính là để con tiếp cận Phong Diệc. Đây là một cơ hội hiếm có, con sẽ kết hôn với anh ấy."

Nửa giờ sau, Tịch Dạng nhận được điện thoại trả lời của Phong Diệc.

"Tôi sẽ không cưới cậu". Phong Diệc nói.

Tịch Dạng là người như thế nào?

Một người cha ruột khác của cậu từng chẩn đoán cho cậu: có rối loạn tình cảm, bẩm sinh thiếu khả năng đồng cảm, không có lòng trắc ẩn và đồng cảm, có thể một người chết hoặc một con chó chết trên đường trong mắt cậu cũng không có gì khác biệt - - Tịch Dạng bẩm sinh là đao phủ hoàn mỹ nhất.

Nhưng một người như vậy lại nếm được tư vị yêu ghét hối hận, cầu mà không được ở trên người Phong Diệc.

Tịch Dạng không nói gì thật lâu, trong lỗ tai chỉ có tiếng thở rất thấp.

Qua một lúc lâu, Tịch Dạng mới nhẹ giọng hỏi, "Vậy anh muốn cưới ai?"

Không có ý chất vấn, trong lời nói của cậu càng nhiều là mê mang, tựa như không nghĩ tới Phong Diệc sẽ không yêu cậu, Tịch Dạng không nghĩ tới Phong Diệc sẽ từ chối kết hôn với mình.

Kiếp trước cậu và Phong Diệc từ quen biết đến yêu nhau, rồi đến cử hành hôn lễ đều rất thuận lợi thành công.

Điều này làm cho Tịch Dạng xem nhẹ thái độ của bản thân Phong Diệc hiện giờ, đương nhiên cảm thấy bọn họ nên ở bên nhau.

Nhưng người đàn ông đầu dây bên kia đánh thức cậu, "Bất cứ ai cũng có thể, cậu không được."

"Nhưng em muốn kết hôn với anh". Tịch Dạng nói, có thể không thể chấp nhận được, cậu không tưởng tượng ra dáng vẻ Phong Diệc đeo nhẫn trên tay người khác.

Phong Diệc im lặng một lát, nói: "Chúng ta chỉ gặp nhau hai lần, tại sao cậu muốn kết hôn với tôi?"

"Bởi vì thích anh." Tịch Dạng không suy nghĩ thốt ra, dường như đáp án này đã hình thành trong lòng rất lâu.

Phong Diệc lại giống như là nghe được chuyện cười gì đó, lạnh lùng cười rộ lên, tiếng cười kia không hiểu sao khiến cổ họng Tịch Dạng căng thẳng, cậu muốn nói gì đó, nhưng đầu bên kia điện thoại không cho cậu cơ hội, màn hình đột nhiên sáng lên, lời nhắc nhở kết thúc cuộc trò chuyện vô cùng rõ ràng chiếu vào đáy mắt Tịch Dạng.

Cắt đứt cuộc gọi, Phong Diệc dựa vào hàng rào ban công cúi đầu châm điếu thuốc cho mình, đáy mắt anh sâu kín, nếu nhìn gần sẽ phát hiện bên trong đang dâng lên hận ý khiến người ta kinh hãi.