Chương 8

Em thích anh.

Tịch Dạng cũng từng nói qua những lời này, bất kể là quan hệ của bọn họ trước khi đoạn tuyệt hay là sau khi đoạn tuyệt, nhưng mà người này ngoài miệng nói thích, đảo mắt lại làm hại anh cửa nát nhà tan.

Căm hận như sóng cuộn biển gầm đánh sâu vào trái tim Phong Diệc, lý trí của anh trở nên lung lay sắp đổ.

Dưới tình huống cái gì cũng nhớ rõ, còn không hề có gánh nặng treo mấy chữ này ở bên miệng, cậu làm sao dám?

Phong Diệc đột nhiên nắm chặt tàn thuốc cháy đỏ tươi trong lòng bàn tay, cầm chìa khóa xe bước xuống lầu.

Phong lão gia tử lại đẩy xe lăn chặn đường ann, "Phiền toái còn chưa giải quyết, cháu lại định chạy?"

Phong Diệc nhắm mắt đè nén hận ý trong lòng, trầm giọng nói: "Cháu sẽ không cưới cậu ta."

m thanh của lão gia tử cũng đề cao vài phần, "Nếu không phải là cháu làm ra chuyện hỗn trướng này, chúng ta sẽ bị động như vậy?!"

Nhà họ Phong là gia tộc trăm năm, ở Hồng Kông nói là có thể hô phong hoán vũ cũng không quá đáng, mà nhà họ Tịch chỉ là một nhà mới nổi trong những năm gần đây, sau lưng không có căn cơ, tuy rằng cũng chen chân vào xã hội thượng lưu, nhưng ở chỗ lão gia tử chỉ có thể tính là một hộ gia đình nhỏ không lên được mặt bàn.

Hiện giờ cái hộ nhỏ này muốn kết thân với nhà họ Phong, đó thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.

Nhưng tình thế mạnh hơn người.

Phong Diệc vừa ngồi lên vị trí người cầm quyền chưa tới một năm, địa vị còn chưa vững chắc, người trong gia tộc nhìn chằm chằm anh không ít.

Thứ hai, người cầm quyền cũ mới luân phiên, nội bộ tập đoàn cũng chính là lúc rung chuyển, Phong Diệc lại quá trẻ tuổi, phong cách làm việc khó tránh khỏi tàn nhẫn đường hoàng, không chừa đường sống, bởi vậy khiến không ít người ghi hận.

Còn nữa nhà họ Phong tuy rằng là gia nghiệp lớn, nhưng cũng có đối thủ cạnh tranh, những đối thủ kia thời khắc rục rịch, chỉ chờ cắn xuống một miếng thịt hoặc là trực tiếp ăn tươi nuốt sống từ trên người vị lãnh đạo trẻ tuổi này.

Vì thế lão gia tử vẫn dặn dò Phong Diệc phải cẩn thận, không được để cho người ta nắm được nhược điểm có cơ hội lợi dụng, Phong Diệc vẫn làm rất tốt, lần này lại...

Phong lão gia tử thở dài nói: "Nếu tên omega kia khăng khăng muốn gả cho cháu, trước hết cháu cưới cậu ta, chờ chuyện này qua, tìm lý do rồi ly hôn là được."

Sự tình lên men đến bây giờ đã không đơn giản là tin tức tình cảm của thiếu gia hào môn đơn giản như vậy, thế lực khắp nơi ở bên trong đổ thêm dầu vào lửa quấy nhiễu, thật sự bẻ cong hành vi của Phong Diệc thành ép buộc, sau đó đặt cùng một chỗ với người (quyền) của omega.

Và gần đây, rất nhiều người trong xã hội cũng đang kêu gọi nhà nước xây dựng các quy định pháp lý chuyên bảo vệ omega khỏi sự xâm hại của alpha.

Dự án nghị sự tương ứng cũng đã ở trong soạn thảo.

Lên tới mức độ mẫn cảm này, vấn đề được giải quyết đơn giản sẽ trở nên tương đối khó giải quyết, tốc độ truyền bá internet quá nhanh, dân chúng đã sớm ăn dưa ăn đến quần chúng phẫn nộ, thậm chí đã có người kéo biểu ngữ truy trách đến trước cửa tòa nhà tổng bộ Phong thị.

Thế cho nên giá trị thị trường Phong thị cả đêm bốc hơi mất mấy tỷ, thanh danh cũng xuống dốc không phanh.

Vào thời điểm này, nếu Tịch Dạng thân là omega không đứng ra nói một câu làm sáng tỏ, vậy biện pháp giải quyết đơn giản nhất chính là cưới đối phương.

Chờ hai người vừa kết hôn, tin đồn trên mạng sẽ tự sụp đổ.

Nhưng Phong Diệc lại nói: "Cháu sẽ không cưới cậu ta."

"Vậy sao cháu lại chạm vào người ta!" Lão gia tử có chút giận không kềm được.

Phong Diệc nheo mắt, giọng nói vô cùng lãnh đạm, "Đưa tới cửa, tại sao cháu không cần."

Phong lão gia tử bị người thừa kế do chính mình tự tay bồi dưỡng làm cho suýt chút nữa đau tim, quản gia phía sau vội vàng đi lấy thuốc cho ông cụ.

Qua một lúc lâu, sắc mặt ông cụ mới dịu đi vài phần, mu bàn tay mệt mỏi của ông đẩy ra ngoài, "Cháu về đi, chuyện này không cần thương lượng, buổi chiều ồn sẽ cho người đi tới nhà họ Tịch định ngày kết hôn của hai đứa."

Phong Diệc cũng lười tranh chấp với đối phương, trước khi rời đi chỉ bỏ lại một câu, "Quyết định của cháu sẽ không thay đổi."

"Không thay đổi thì nhường vị trí gia chủ ra!" Lão gia tử rống một tiếng, tiếp theo giọng nói mang theo thất vọng rõ ràng nói: "Cháu trở về tự mình suy nghĩ một chút."