Chương 2: Mai Hạc Đình, ta không cần ngươi nữa

Trong nửa sau của bữa tiệc, thọ tinh Tuyên Minh Châu đã không xuất hiện nữa.

Cái gọi là tình yêu và danh tiếng chẳng qua chỉ là tấm gương phản chiếu mà nàng đã cẩn thận gìn giữ bao nhiêu năm nay. Bây giờ sống chết không chắc chắn, đủ loại giả dối, kệ nó đi.

Sau yến tiệc lúc chạng vạng tối, Mai Hạc Đình trở lại, nhưng cánh cửa chạm trổ của phòng ngủ trưởng công chúa đã đóng chặt, chặn hắn ở bên ngoài.

Mai Hạc Đình im lặng đứng ngoài cửa một lúc rồi quay người đi vào thư phòng.

Khương Cẩn, người đang đi theo hắn, là thân tín đắc lực của Mai Hạc Đình, cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy điều này: Công chúa điện hạ không mở cửa, lang quân ngươi cũng sẽ không đi lên gõ gõ cửa, nói câu dỗ ngọt sao?

Khương Cẩn do dự nói: "Ban ngày trưởng công chúa điện hạ truyền ngự y, chắc cảm thấy có chút không thoải mái, lang quân sao không nhường một chút, đem lễ vật đã chuẩn bị từ trước tặng cho người?”

Hắn còn chưa nói xong, Mai Hạc Đình đã lạnh lùng nói: "Bình thường dù chỉ là bệnh một chút, nàng đều cố hết sức để truyền tới tai ta. Hôm nay yên tĩnh như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, cứ để nàng bình tĩnh lại đi.”

Trong phòng, Tuyên Minh Châu lẳng lặng ngồi trước gương trang điểm.

Mật ong và hương trong lò đã được thay thế bằng nhụy hoa sen có mùi thơm nhẹ hơn, Hoằng Nhi cùng Trừng Nhi lần lượt tháo những chiếc trâm ngọc trai trên búi tóc cho công chúa, mái tóc đen dày mềm mại xõa xuống.

Hoằng Nhi cùng Trừng Nhi nhẹ nhàng thu dọn hộp của hồi môn, cố gắng hết sức để hành động như không có chuyện gì xảy ra.

Họ đã tận tai nghe những gì Dương thái y nói.

Hai người từ nhỏ hầu hạ trưởng công chúa, đối Tuyên Minh Châu có tình cảm phi thường, đều không muốn tin rằng điện hạ sẽ mắc bệnh này khi còn nhỏ. Cả hai đều cảm thấy đau lòng, nhưng họ không dám thể hiện điều đó.

Tuyên Minh Châu từ trong gương nhìn thấy biểu cảm của hai cô gái ngốc nghếch, giả vờ tức giận: “Các ngươi có tiền đồ một chút, ta dù có bệnh cũng không phải lập tức…”

Nhớ tới ma ma còn ở trước mặt mình, lão nhân gia nghe không được lời sống chết, nàng che miệng, áy náy nhìn ma ma.

Nữ tử có mái tóc dài suôn mượt buông xõa hai bên gò má trắng như tuyết, không vướng chút bụi trần.

Giữa hai lông mày chỉ có một nốt ruồi chu sa, không bị hoa điền che lấp, lộ ra vẻ đẹp vốn có, vô cùng diễm lệ.

Thôi ma ma trong lòng phát lạnh.

Bà nhận ra ánh mắt này của trưởng công chúa.

Năm đó Thái hậu bệnh nặng, ngự ycũng bó tay, ai cũng nói bệnh vô phương cứu chữa, trưởng công chúa nghe vậy vô cùng tức giận, dẫn cấm quân hủy đi cửa Thái Y Viện, tuyên bố nếu không trị hết cho mẫu hậu, nàng sẽ khiến bọn họ chôn cùng.

Trong mùa đông lạnh giá đó, Thôi ma ma đi theo tiểu điện hạ, bái biến lớn lớn bé bé chùa chiềng trong kinh thành.

Bà tận mắt nhìn thấy tiểu điện hạ chưa từng tin Phật giáo, cầm trong tay hạt bồ đề quỳ xuống ba quỳ chín lạy.

Dù trán, đầu gối sưng vù, chân tê cóng, nhưng nàng vẫn kiên định, thành kính lễ Phật, cầu xin phép lạ.

Nàng cũng từng bồi tiểu điện hạ, ngày đêm không rời chăm thuốc bên giường của Thái Hoàng Thái Hậu. Đối mặt mẫu hậu ngày càng gầy gò, tiểu điện hạ chỉ có thể cười nói: "Ngoài cung hoa đào lại nở rộ, mẫu hậu nhất định phải mau chóng khỏe lại, cùng nữ nhi đi xem..."

Mặc dù vậy, người vẫn không thể ở lại.

Sau tang lễ, trưởng công chúa đập vỡ chuỗi hạt trên cổ tay.

Nàng đã đọc kinh hàng nghìn lần, thắp hàng nghìn chiếc đèn cầu phúc, từ đây ghét Phật.

Ánh mắt của công chúa giờ phút này giống hệt như ngày nàng bước ra khỏi hoàng lăng.

Như cỏ lụi tro tàn ảm đạm, tìm không ra một tia thần thái.

Năm đó trưởng công chúa khóc cạn nước mắt vì thái hậu, nhưng bây giờ biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nàng không rơi một giọt nước mắt.

Bà hít một hơi thật sâu, giả vờ như không thấy, cụp mắt xuống, cầm lấy mái tóc mềm mại mát lạnh trong tay công chúa, chải cho nàng.

Cũng không hề lắm miệng khuyên công chúa đem bệnh tình nói cho phò mã.

Một nữ nhi một tay mình nuôi nấng, Thôi ma ma sao có thể không nhìn thấu tâm tư của điện hạ? Bộ dáng của công chúa cùng phò mã ở chung mấy năm nay, nếu nói ra sự thật thì hắn cũng chỉ nghĩ công chúa làm loạn để hắn quan tâm thôi.

Chẳng có lý do gì mà một người phụ nữ phải sống cả đời để bám lấy một người đàn ông.

Huống chi, tiểu điện hạ trời sinh kiêu ngạo, không chịu được người khác thương hại nàng.

Chân nến mạ vàng tỏa sáng rực rỡ, ánh đèn trong phòng im bặt. Tuyên Minh Châu để ma ma chải đầu, trong lòng nghĩ đến Bảo nha đầu, hỏi:

“Từ đường bên kia như thế nào?”

“Hồi điện hạ, mới vừa rồi Nghênh Tiêu đi từ đường đón tiểu tiểu thư, tiểu thư nghiêm túc giơ ba ngón tay thề, chép không xong sẽ không rời đi, đêm nay sẽ ngủ ở nơi đó."

Hoằng Nhi nói: "Tất nhiên tiểu tiểu thư cũng không quên giữ hai vị thiếu gia bầu bạn, hiện tại một người đang mài mực quạt gió giúp nàng diệt muỗi, một người đang kể cho tiểu thư nghe những chuyện kỳ

lạ trong thiên hạ để giải tỏa sự mệt mỏi của cô ấy."

Trên mặt Tuyên Minh Châu lộ ra một tia mỉm cười.

"Được, con bé nếu muốn ở lại đó thì chiều theo con bé đi. Nhớ chuẩn bị bữa tối, đừng để bọn chúng đói."

"Vâng."

Lạc trướng tắt đèn, một đêm yên tĩnh.

Tuyên Minh Châu ban đầu nghĩ rằng ở một mình trong giá lạnh là điều khó khăn nhất.

Mai Hạc Đình tuy tính tình lạnh lùng nhưng quanh năm thân thể nóng như lò sưởi, nàng đã quen với việc chui vào vòng tay hắn, ôm eo phu quân mà ngủ, khi nhắm mắt lại, nàng hoàn toàn yên tâm.

Nàng sợ nhất là ở Đại Lý Tự có án khẩn cấp, Mai Hạc Đình buổi tối trực tiếp không về được, nàng lẻ loi một mình, chỉ còn lại tư vị “ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu.”

Mà nay trong lòng đã lạnh, phát giác cũng bất quá là vậy, không gì không tốt.

Một đêm vô mộng.

Giờ Mão, tia nắng ban mai chiếu rọi song cửa sổ, nghe được công chúa điện hạ tỉnh, tám nô tỳ nối đuôi nhau đi vào hầu hạ rửa mặt.

Trừng Nhi tẩm khăn mặt theo thói quen tính bẩm báo một câu, phò mã gia trời chưa sáng liền đến nha môn —— bị Hoằng Nhi dùng khuỷu tay thúc một cái.

Tuyên Minh Châu thấy hết hành động nhỏ của các nàng, khẽ cười tự giễu: "Tật xấu này nên sửa, về sau ta không hỏi nữa, cũng không cần nhắc tới chuyện của hắn."

Trừng Nhi muốn nói lại thôi.

Tuyên Minh Châu hỏi, “Còn có chuyện gì?”

Trừng Nhi ngữ khí có chút do dự: “Sáng sớm, lúc của phường thị vừa mở, Hoàng công công lại đây, truyền khẩu dụ bệ hạ: Yến tiệc sinh nhật của công chúa quá xa hoa lãng phí. Tổ tông chi huấn không thể quên, không nên phô trương lãng phí. Lệnh… đóng cửa ăn năn.

Đối với một đạo khẩu dụ mà nói, này đã là từ ngữ phi thường nghiêm khắc.

Đôi môi đỏ mọng của Tuyên Minh Châu khẽ nhếch, “Cháu ngoan của ta, rốt cuộc muốn cùng ta xé rách mặt?”

Đương kim thánh thượng nay không nhu nhược như trước kia, lên ngôi đã ba năm, nhưng ba năm không gọi Chiêu Nhạc công chúa một tiếng cô mẫu.

Hoằng Nhi bất đắc dĩ nói: "Điện hạ đừng nói như vậy, dù sao cũng là chí thân huyết mạch, bệ hạ nghe được sẽ buồn lòng."

"Ta không trông cậy nó nhận người cô cô này."

Tuyên Minh Châu mặc một bộ màu xanh tuyết thêu chim loan, vẽ mày trước gương, đối với chỉ trích của Hoàng Đế không để trong lòng.

Quay đầu cười hỏi hai nha hoàn: "Ta hôm nay trang điểm thế nào?"

Hoằng Nhi cùng Trừng Nhi hai mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc.

Trưởng công chúa sinh ra đã có một nốt ruồi chu sa đỏ tươi giữa hai lông mày, nhưng vì phò mã nói: “Quá kiều mị sẽ mất cốt cách” nên từ đó không phải vẽ hoa điền thì là lấy mi châu che khuất.

Trừng Nhi không hiểu những đạo lý lớn của phò mã, nàng ấy chỉ nghĩ rằng một trưởng công chúa đường đường cao quý nên xinh đẹp như vậy, cần gì phải che che giấu giấu.

Sau khi ăn sáng xong, một cô gái mặc váy lụa màu trắng hình con bướm, đầu búi tóc chạy vào phòng, nhìn thấy trang điểm mới của Tuyên Minh Châu, cô gái nhỏ sững sờ.

"A Nương hôm nay thật đẹp! Đương nhiên ngày hôm qua cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng hôm nay đẹp đến mức nữ nhi cảm thấy xấu hổ. Nghĩ đến ngày mai sẽ gặp lại mẹ, con nhất định sẽ xinh đẹp như vậy!"

Giọng nói của trẻ con tràn đầy tinh thần, chỉ cần mở miệng, căn phòng đã bị đè nén trong một ngày đột nhiên sáng lên.

Hoằng Nhi cùng Trừng Nhi cười thỉnh an, đồng thời mang đồ ăn nhẹ và các loại đồ ngọt khác ra, tất cả đưa cho công chúa bảo bối.

Đột nhiên nghĩ đến tình trạng của công chúa, lại thấy tiểu thư ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hai người kìm nén cảm xúc lui ra ngoài.

“Điện hạ, đại công tử cùng nhị công tử nói sợ trễ giờ học của Quốc Tử Giám nên không thể vào thỉnh an.” Thôi ma ma nhẹ giọng nói.

Tuyên Minh Châu nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, nàng nói "Được rồi", bế bánh bao đặt lên đùi, ngửi cổ mùi thơm sữa trên người trẻ con.

“Có trách cha phạt con chép sách không?”

Mai Bảo Nha rung đùi đắc ý, còn rất kiêu ngạo: "Dù sao con cũng đã quen với việc chép sách. Chiếc giường nhỏ ở phòng bên cạnh của từ đường là do cha đặt làm, còn có Mai đại Mai nhị bồi con."

Vừa nói, tiểu cô nương lại nhíu mày, mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau lẩm bẩm:

"Tạt mực người ta là sai, ta thừa nhận. Nhưng ta hỏi cha, dì hư kia nói bậy trước, chẳng phải không bị phạt sao? Cha nói một đống lớn, có vẻ có đạo lý, bất qua Bảo Nha không thích — hừm, lần sau con sẽ lại tạt nàng ta! Tạt xong liền chép sách!"

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lanh lợi hơn người, chỉ cần mắt thấy tai nghe qua liền không quên, hẳn là giống cha của nó.

Tuyên Minh Châu ôm bánh bao nhỏ đang xoắn tới xoắn lui như kẹo mạch nha, khẽ xoa đầu.

“Có phải cha con nói: Thành Ngọc sai trước, Bảo Nha sai sau, nàng ta sai lớn con sai nhỏ. Nhưng nàng ta phạm sai không ai có thể chứng minh, con nghịch ngợm gây sự, thì mọi người đều thấy. Trong trường hợp này, cách duy nhất là giữ mình trong sạch trước, sau đó mới chỉ trích cái sai của người khác,”

Mai Bảo Nha rất chăm chú lắng nghe, vỗ tay nói: "Đúng vậy! A nương rất hiểu cha!"

Nhưng con bé vẫn không thích nó - không vui chút nào.

Tuyên Minh Châu cũng không thích nó.

Công bằng, quy tắc và khuôn phép là nguyên tắc của Mai Hạc Đình sau mười bảy tuổi.

Tự ý làm bậy là nguyên tắc của nàng trước khi mười tám tuổi.

Không có đạo lý nàng lại nhân nhượng đối phương, kết quả lại để nữ nhi mình đặt ở đầu quả tim chịu ủy khuất.

Nghĩ lại khi sinh ra Bảo Nha, nàng đã rong huyết rất nhiều trong khi sinh, ngay cả khi tính mạng của nàng bị đe dọa, nàng cũng không từ bỏ đứa trẻ này.

Khi đó Mai Hạc Đình đang bên ngoài phá án nên không biết nàng đang ở trong tình thế sinh tử, càng không thể nghe thấy tiếng nàng hét đến khản cả cổ.

Đến nửa đêm, Mai Hạc Đình thất thần chạy về, nhìn thấy đứa bé gầy gò trong chiếc nôi, im lặng một lúc.

Chỉ là nói "xin lỗi" với nàng.

Khi đó Tuyên Minh Châu yếu ớt nằm ở trên giường, toàn thân đau nhức, nhìn đôi mắt đỏ hoe mà áy náy kia, nàng ngoại trừ đau lòng, cũng không trách hắn một chút nào.

Trong suốt thời gian ở cữ, Mai Hạc Đình không hề đưa tay ra ôm đứa bé, cũng không một lần chạm vào cơ thể nàng.

"Bảo Nha, A Nương ngày xưa thật ngu ngốc."

“Hả?” Mai Bảo Nha cảm thấy đỉnh đầu có chút lạnh, vừa muốn xoay người, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng giữ lại.

Tiểu nha đầu đảo đôi mắt đen lúng liếng, chỉ vào cái đầu nhỏ của mình và nói lớn:

“Cái đầu thông minh này chính là thừa hưởng từ mẫu thân! Nếu a nương ngốc, con gái chỉ có thể ngang hàng với cha, ôi, thiệt thòi quá, thiệt thòi quá.”

Tuyên Minh Châu cười trong nước mắt, ánh mắt của nàng giờ phút này vô cùng ôn nhu tự tại.

Đúng vậy, ít nhất nàng còn có Tiểu Bảo Nha, tựa hồ không thiệt.

Vào ban đêm Tuyên Minh Châu có một giấc mơ.

Thiếu nữ trong mộng năm nay mười tám tuổi, mặc váy màu đỏ lựu rực rỡ, đứng bên đài sen trong cung, tay cầm cành liễu, tha thiết nhìn xung quanh.

Nàng đang đợi một người, là người ở Quỳnh Lâm Yến hôm trước.

Kỳ quái, Tuyên Minh Châu biết là mộng, nhưng mộng này quá chân thực, nàng có thể rõ ràng cảm giác được thiếu nữ tràn đầy chờ mong cùng thẹn thùng, cành liễu trong tay tựa hồ còn tản ra hương cỏ cây.

Từ xa đến gần, một bóng người mảnh khảnh lọt vào tầm mắt.

Là gió mát trăng sáng lịch sự tao nhã, cũng là sương giá băng lãnh.

Mai Hạc Đình mười bảy tuổi lưng thẳng như tre xanh mới mọc, lông mày hình kiếm, đôi mắt như suối, có khí chất uy nghiêm cao ngạo mê hoặc lòng người.

Tuyên Minh Châu biết những gì hắn sắp nói lạnh lùng như thế nào.

Chỉ hai câu:

"Thần tự nhận không thích hợp với trưởng công chúa điện hạ."

"E rằng sẽ làm thất vọng lòng tốt của Điện hạ."

Nếu như đây cũng tính là một lời thề, không thể không nói Mai phò mã đã thực hiện rất tốt trong những ngày sau này.

Trái phải là mộng, Tuyên Minh Châu ở lúc Mai Hạc Đình vừa định nói chuyện đã sải bước đi tới, ngửa mặt dán lên môi hắn.

Thiếu niên ngốc lăng tại chỗ, như thể hắn thậm chí không có thời gian để ngạc nhiên. Khi sắp thoát ra, Tuyên Minh Châu đã cắn một cách hung dữ như thể đang trút giận, rồi không chút do dự đẩy nam nhân ra.

Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nàng cười tươi như hoa: "Mai Hạc Đình, ta không cần ngươi nữa."