Chương 3: Trân trọng khoảng thời gian còn lại

Trong một căn phòng đơn sơ phía sau Đại Lý Tự, Mai Hạc Đình đang khoanh tay ngủ trên bàn đột nhiên tỉnh dậy.

Ánh ban mai xuyên qua song cửa sổ, rơi vào khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ của nam nhân.

Mai Hạc Đình hơi cau mày, dùng ngón tay cái lau khóe môi một cách bàng hoàng.

Giấc mơ vừa rồi quá chân thực, động chạm mềm mại, hơi thở ẩm ướt, mùi máu tanh chân thực, tất cả như lưu lại trên môi.

Trong mộng, bóng người mơ hồ như ngày hôm qua, vết cắn... thật sự rất đau.

Là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó? Hắn tối hôm qua ở lại phủ nha, hơn nữa đêm hôm trước bị đuổi đi, trọn hai ngày không gặp Tuyên Minh Châu, khó trách nằm mơ thấy nàng tức giận.

Nghĩ tới những lời không thể giải thích được mà nàng đã nói trước khi tỉnh dậy – Mai Hạc Đình cau mày, chỉ là một giấc mơ, sao nó có thể thật như vậy.

Hắn xoa hai bên thái dương đau như búa bổ, bước đến cửa sổ phía bắc, vốc nước lạnh trong thau đồng vào mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn không ít.

Sau đó chỉnh lại quần áo, vuốt phẳng ống tay áo, đội mũ lên đầu, quay người sắp xếp hồ sơ trên bàn, chuẩn bị xem xét toàn bộ vụ án tham nhũng của Hộ Bộ tả thị lang trước khi lên triều.

Cánh cửa bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng, từ bên ngoài bị đẩy ra.

Chỉ thấy hai đồng liêu đi vào với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, người đi đầu mặc một chiếc áo choàng lụa màu đỏ tươi, người còn lại mặc một chiếc áo choàng bằng lụa màu vàng.

Đại Lý Tự chủ bộ Lư Thuần Phong, bình sự viên ngoại lang Lý Càn, dùng ánh mắt gào khóc đòi ăn nhìn chằm chằm Mai đại phò mã.

“Hai người đang làm gì vậy?” Mai Hạc Đình khó hiểu.

Lư Thuần Phong sờ bụng: "Đói."

Lý Càn liếʍ môi: "Cơm cơm."

Mai Hạc Đình lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi."

Lư chủ bộ đưa mắt ra hiệu Lý bình sự, ngươi xem, Lư mỗ đã nói Mai đại nhân là người không hiểu nói giỡn mà.

Lư chủ bộ cười nói: "Mai đại nhân, không phải ta không có tiền đồ, nha môn của chúng ta làm đồ ăn... Khụ, ngươi cũng biết, so với cao lương mỹ vị trong phủ ngươi chẳng là gì cả…"

Đang nói thì vô tình liếc nhìn chiếc giường gọn gàng phía sau Mai Hạc Đình cùng chiếc bàn làm việc hơi lộn xộn, ngạc nhiên mở to mắt:

"Mai đại nhân, ngươi tối hôm qua không phải thức cả đêm xem xét vụ án tham nhũng chứ?"

Thân là hoàng thân quốc thích phò mã gia, không chỉ nguyện ý trực đêm, còn thắp đèn thâu đêm cần cù siêng năng như vậy.

“Cái kia, hạ quan kỳ thật muốn hỏi, hai ngày nay người…không về phủ sao?”

Quan trong triều thật ra đều được cấp cơm trưa, chẳng qua thức ăn quả thật…mọi người đều hiểu rõ chứ không nói ra, chỉ ăn qua loa để lấp đầy bụng.

Nhưng từ khi Mai Hạc Đình trở thành phò mã, đều có trưởng công chúa đưa cơm mỗi ngày, làm đồng liêu trong Đại Lý Tự bọn họ cũng được thơm lây, một đám được dưỡng đến kén ăn.

Ngay cả đại lý khanh Thôi Cẩm Y cũng vui đùa nói: “Hình Bộ mỗi năm đều muốn cướp Mai thiếu khanh, ta đều luyến tiếc tiến cử, sợ một đám thủ hạ háo ăn của ta nháo nhào trở mặt.”

Trong năm năm nay Mai Hạc Đình ở Đại Lý Tự, việc trong phủ công chúa đưa cơm chưa một ngày ngơi nghỉ, bị cắt hết hai ngày không đến là chuyện không bao giờ xảy ra.

Nghe những hai người họ nói, Mai Hạc Đình chợt nhận ra điều này.

Năm năm qua, đồ ăn đưa đến không chút ngơi nghỉ, thực đơn mỗi ngày đều do Tuyên Minh Châu tự tay chọn theo khẩu vị của hắn, một tháng 30 buổi, một năm 12 tháng, mỗi tuần đều không trùng lặp, vô cùng hao phí tâm tư.

Ban đầu hắn còn hay nói với nàng một tiếng ‘đã vất vả’, nhưng dần dần, hắn cũng tập mãi thành thói quen mà quên đi việc này.

Mai Hạc Đình cảm thấy có chút phiền muộn.

Sau đó, hắn thuyết phục bản thân rằng thức ăn ở nhà và nha môn cũng giống nhau, hắn cũng không phải là kẻ kiêu ngạo như vậy, tại sao lại không thể thích ứng?

Nhưng vị giác nói cho hắn biết rõ ràng rằng thức ăn trong miệng rất khó nuốt xuống.

Mai Hạc Đình vô cảm.

Hay là Tuyên Minh Châu còn giận hắn, dùng cách này nhắc nhở hắn sự tồn tại của nàng?

Mai Hạc Đình càng nghĩ về nó, thì càng cảm thấy có lý. Dù đã thành thân nhiều năm nhưng trong người nàng vẫn còn có nhiều mặt trẻ con, cho dù hắn không tán thành việc lợi dụng quan hệ cá nhân để ảnh hưởng đến việc chính sự, cũng vô pháp trách nàng.

Dù sao nàng cũng để ý đến mình như vậy.

Gần đây hắn bận rộn với vụ án tham nhũng, xác thật cũng vắng vẻ nàng, thậm chí còn không thèm hỏi về những sắp xếp cho sinh thần của nàng.

Sắc mặt Mai Hạc Đình từ âm u chuyển sang rạng rỡ, sau khi ăn xong, nghĩ thầm hôm nay có thể hồi phủ sớm, vừa vặn còn có một món quà chưa kịp giao cho nàng.

Sau khi Tuyên Minh Châu nhìn thấy nó, nàng chắc chắn sẽ rất vui.

*

Thức dậy sớm không muốn ăn, vì vậy Tuyên Minh Châu chỉ ăn nửa bát bột củ sen, sau khi uống thuốc dạ dày của nàng vô cùng khó chịu.

Hoằng Nhi nhìn đau lòng, bưng một dĩa kẹo tới, Tuyên Minh Châu miễn cưỡng ngậm một viên, cũng là không thay đổi được gì.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Dương thái y nhập phủ chẩn mạch, đi theo còn có Thượng Dược Cục chưởng tư Lâm Huyễn, cùng với một vị chuyên trị chứng huyết khô Chu thái y.

Lâm Huyễn lão tiên sinh đã về hưu nhiều năm, người mặc một kiện lam y giản dị, lần này là Ngự Y Quan vì bệnh tình trưởng công chúa, cố ý thỉnh ông rời núi.

Việc bị bệnh, Tuyên Minh Châu đã ra lệnh cho tất cả những người trong cuộc không được truyền ra ngoài. Không chỉ vì chuyện riêng trong phủ, mà còn bởi vì nàng giữ trong tay Bắc Nha cấm quân binh phù, đồng thời nắm giữ một phần Vũ Lâm Quân thiết kỵ.

Hai thế lực quân sự này là bùa hộ mệnh do Tấn Minh Đế để lại cho nàng trước khi băng hà.

Nàng tuy rằng sống trong phủ đã lâu, không hỏi chuyện triều chính, nhưng nói nàng một sợi tóc cũng có thể ảnh hưởng đến cả triều đình cũng không ngoa.

Chuyện bệnh tình này đương nhiên không ai có thể giấu hoàng thượng, Tuyên Minh Châu nói sẽ tìm cơ hội thích hợp chính mình nói cho bệ hạ, Dương thái y nguyện ý mạo hiểm tạm thời giữ bí mật cho nàng.

Ba vị đại y xắn tay áo rửa tay, trịnh trọng bắt mạch cho trưởng công chúa. Sau khi chẩn đoán, họ nhìn nhau, trầm ngâm trong giây lát, cuối cùng không nói lời nào.

Thôi ma ma đã nhìn chằm chằm vào những thay đổi trong biểu cảm của ba vị ngự y, rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Ba vị y thuật cao minh đồng thời chẩn bệnh, không thể nao có sai sót.

Tuyên Minh Châu đã đoán trước được tình huống này, nàng một chút cũng không nuôi hy vọng, không thể nói là thất vọng.

Ngay từ năm mẫu hậu nàng mắc bệnh, nàng đã hiểu thần y cứu sống không cứu chết, thuốc tiên cứu bệnh khó cứu mạng.

Dương thái y thấp giọng nói: "Đã như vậy, điện hạ vẫn uống thuốc đúng giờ theo đơn do thần kê cho ngài hôm trước, đơn thuốc này là cải tiến của đơn thuốc cho Thái hậu năm đó. Khi đó căn bệnh này chưa có tiền lệ, khó tránh khỏi có chút sơ sót, hiện tại thần sẽ cố gắng nghiên cứu phương thuốc mới, có thể có thể kéo dài tuổi thọ của điện hạ... "

Tuyên Minh Châu trực tiếp hỏi: "Bao lâu?"

Dương thái y bẩm : "Khoảng một năm."

Tuyên Minh Châu bình tĩnh gật đầu. Một năm đủ để giải quyết một số việc tiếc nuối, vậy là đủ rồi.

Phái người đưa ba vị thái y từ cửa sau của hậu viện ra ngoài, Tuyên Minh Châu nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu mỉm cười với Thôi ma ma:

"Dậy sớm không ăn cái gì, hiện tại lại muốn nếm thử thủy tinh sủi cảo của ma ma."

Thôi ma ma vội vàng đồng ý, lau khóe mắt đi vào bếp.

Cho đến khi bóng dáng đã đi xa, Tuyên Minh Châu gọi Nghênh Tiêu tiến vào.

Tuyên Minh Châu kiềm chế cảm xúc của mình, nàng từng câu phân phó:

“Quan tài của bổn cung phải được làm bằng tơ vàng gỗ nam, Thái Sơn hán bách. Điêu khắc người có tay nghề tốt nhất khắc hoa đào, lễ chế hợp hay không đều không cần để ý tới. Chuyện này đừng để ma ma biết được, lão nhân gia không chịu nổi thương tâm.”

Nghênh Tiêu như rơi vào hầm băng.

Trưởng công chúa lại đang chuẩn bị quan tài cho chính mình.

Nghênh Tiêu là ám vệ, bất đồng với Hoằng Nhi cùng Trừng Nhi hầu hạ tại nội trạch, không khỏi nghi hoặc: Phò mã ở nơi nào?

Lúc này cần nhất không phải là bồi ở bên người trưởng công chúa, cho điện hạ chỗ dựa cùng an ủi sao. Hắn như thế nào nhẫn tâm để trưởng công chúa một mình lo việc hậu sự?

Nghênh Tiêu càng nghĩ càng thấy không đáng cho điện hạ, nếu không phải trưởng công chúa bảo nàng lui xuống chuẩn bị xe, có lẽ nàng đã rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Tuyên Minh Châu không nghĩ nhiều như vậy.

Người thường có cách sống của người thường, người sắp chết có cách chuẩn bị của người sắp chết, nàng còn chưa có xuống mồ, cũng không thể chưa phát bệnh lại bị dọa chết.

Tiểu Bảo Nha đã nghe rất nhiều câu chuyện kỳ

ly kỳ, trong số đó có một câu chuyện kỳ quặc nhất.

Chuyện kể rằng một học giả bị bệnh nan y quyết tâm hoàn thành mười điều mà ông ta luôn muốn làm trước khi chết nhưng không có thời gian để thực hiện trong tương lai. Kết quả là trên đường đi, ông ta gặp mộtlão thần tiên, người không chỉ chữa khỏi bệnh cho ông mà còn dạy ông tu luyện Đạo giáo và cuối cùng trở thành một vị tiên.

Câu chuyện này cứ lởn vởn trong tâm trí nàng suốt hai ngày qua.

Nàng không mong trở thành một người bất tử, nhưng mười tâm nguyện kia, nàng cũng nên cân nhắc.

Bảy năm qua cứ coi như là một giấc mộng của nàng, điều quan trọng nhất bây giờ là trân trọng khoảng thời gian còn lại trước mắt.

*

Hưng Hóa Nghi Xuân nhạc phường ở phía nam, các giai điệu này rất độc đáo, chúng rất được các đại quan quý nhân yêu thích.

Phường chủ nơi này là một kỳ nhân, trước đây là thiên kim của Hàn Lâm Viện Dương đại học sĩ Dương Tố, nhưng gia đình gặp biến cố, lưu lạc hồng trần.

Ít có người biết, nàng cùng Chiêu Nhạc trưởng công chúa có giao tình.

Năm đó Dương gia dính líu đến vụ hạ độc Vĩnh Đức Thái Tử, tất cả nam nhân Dương gia đều bị đưa đến Lĩnh Nam làm nô ɭệ, còn nữ nhân thì bị đưa đến Giáo Phường Tư làm nô tỳ.

Về sau, dựa vào quyết tâm của trưởng công chúa, nàng không ngại chịu tiếng xấu hậu cung nhúng tay vào chính sự, trải qua nhiều lần điều tra, nàng đã tìm ra bằng chứng để lật lại án sai của Dương gia.

Dương tiểu thư, người đã nhìn thấy tất cả sự tàn ác của thế gian, đã bước ra khỏi cửa Giáo Phường Tư, nhưng nàng sống chết không chịu thoát nô tịch, nàng nói: "Ta sẽ dùng điều này để thử lòng tâm tính nam nhân nếu có vị lang quân nào không thèm để ý nô gia xuất thân, ta tự nguyện gả cho người này.”

Tuyên Minh Châu biết rằng đây chỉ là cái cớ không muốn thành thân của Dương Kha Chi, nhưng nó cũng có một hiệu dụng - trở thành kính chiếu yêu phơi bày nam nhân bạc tình bạc nghĩa.

Xe ngừng trước cửa nhạc phường, một vị quý nhân bước xuống.

Nàng khoác lên người chiếc váy màu đỏ rực rỡ bằng lụa lấp lánh dưới nắng, không những không lòe loẹt mà còn tôn lên khí chất của chủ nhân, khiến người qua đường không dám nhìn thẳng vào nàng.

Người qua đường sôi nổi suy đoán, có lẽ là quý nhân nhà ai, nhưng làm sao lại tới nơi nam nhân tìm hoan này?

Tuyên Minh Châu không để ý đến bàn luận của người khác, càng không quan tâm đến khẩu dụ đóng cửa ăn năn của bệ hạ.

Đứng dưới cổng được chạm khắc và sơn mài sặc sỡ, đôi mắt của Tuyên Minh Châu hơi nheo lại, nhìn tấm biển trước mắt.

“Nghi Xuân” hai chữ, là đích thân nàng đề.

Vào ngày thay Dương Kha Chi giải tội, nàng hào khí nói, nếu ngươi muốn mở nhạc phường thì cứ mở, ai dám nói, ta sẽ phanh thây hắn đem đến làm hạ lễ!

Vào ngày cãi nhau Dương Kha Chi nói, tên ngu xuẩn ngươi vì một nam nhân mà không muốn tiếp tục đến nơi này, được, sợ gây ra đàm tiếu thì cả đời cũng đừng tới nữa!

Khi đó, Tuyên Minh Châu áy náy cúi đầu, nước mắt giàn giụa, nhưng nàng không nhượng bộ.

Nàng nói "Hạc Đình ở hàn lâm, chịu không nổi công kích. Trừ phi ta cùng hắn đường ai nấy đi, nếu không sẽ không lại đến đây… Thỉnh tiểu Chi tỷ bảo trọng.”

Nhiều năm sau, Tuyên Minh Châu đứng dưới cổng.

Một cô nương trẻ tuổi từ trong phường đi ra, trưởng công chúa thu lại thần sắc thẫn thờ.

Nữ tử bước ra ăn mặc gọn gàng, ngữ khí lanh lẹ: "Tiểu nhân nghênh đón công chúa điện hạ. Trước đó nhận được tin mừng công chúa điện hạ giá lâm, phường chủ của chúng ta vô cùng vui mừng. Lệnh cầm chổi đón chào. Chỉ là nay thân thể không khỏe, không thể ra tiếp đón”.

Tuyên Minh Châu đã thoáng thấy chiếc váy ngọc lục bảo sau cánh cửa.

Giữa lông mày thoáng qua một tia bi thương, nàng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay út, cười nói: "Cầm chổi nghênh đón ta làm gì? Ta sợ nàng muốn dùng chổi đuổi ta đi a.." Nàng không ra đón ta, ta liền sẽ không rời đi, ngươi không bằng hỏi phường chủ của ngươi, từ nhỏ nàng đã chơi xấu thắng ta bao giờ chưa?"

Vừa dứt lời, một bóng người từ trong phường lao ra như một cơn gió.

Khi đến trước mặt Tuyên Minh Châu, nàng lập tức nói: "Điện hạ mặt sao lại dày như thế? Lời như vậy cũng nói ra được!"

" Tiểu Chi tỷ tỷ."

Tuyên Minh Châu nói với đôi mắt đỏ hoe, thì thầm biệt danh thuở nhỏ của nữ tử.