Chương 4: Nàng không đến vì hắn

Dương Kha Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hầu như không thay đổi trong trí nhớ, biểu tình nhiều lần biến hóa, hai mắt lập lòe ánh nước.

“Chết tiệt…” Trong miệng vẫn không khoan nhượng “Không phải đã nhiều năm không lộ mặt thì là đến phường nhạc giữa thanh thiên bạch nhật, sợ người khác sẽ không biết trưởng công chúa học thói xấu à?"

Nghe được nàng còn muốn mắng mình, Tuyên Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy ngực đau nhói.

Nàng nắm cánh tay vị phường chủ đang tức giận kia, nói: "Khi ta và tỷ còn nhỏ, bị những thân vương thúc bá của ta không có việc gì làm đưa đến Giáo Phường còn ít sao, chỉ là xem múa nghe nhạc thôi, sợ gì chứ.

"Tỷ, tỷ đừng mắng nữa, trong lòng Chiêu Nhạc đau lắm."

Nàng lặng lẽ mím môi, cười một cách kiều diễm với người bằng hữu cũ của mình, cơn giận trong lòng Dương Kha Chi cuối cùng cũng được dập tắt, nàng nghiến răng nói "đúng là oan gia".

Bài trí trong sảnh tràn ngập nét cổ xưa.

Ví dụ như có một tấm thảm Ba Tư được phô trương ở bình phong lầu một, trên đó là một số vũ công chân trần đang luyện tập. Trong đó có một Hồ cơ mới tới, mũi cao, quấn khăn đỏ, tung bay trong gió, có một phen phong tình.

Tuyên Minh Châu tâm tìnhnhẹ nhàng hẳn, "Nhạc phường gần đây thêm thật nhiều người mới nha, không uổn bổn cung tới đây nghe nhạc."

“Xem cái đức tính này của muội đi, chưa gì đã lòi đuôi hồ ly, giấu bao nhiêu năm cũng không được.” Dương Kha Chi cười nhạo nàng, dẫn cô lên lầu hai.

Tuyên Minh Châu ngựa quen đường cũ, đi đến một nửa bậc thang, nàng nghiêng người ném một thanh vàng vào trong lòng Hồ cơ.

"Biết chơi đàn nguyệt không? Bài nào cũng được."

Dương Kha Chi dẫn đầu khẽ nhếch mi, đã lâu không thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng có chút ấm áp.

Quanh năm tri kỷ, tuy không qua lại nhiều năm, nhưng vẫn không mất đi ăn ý. Hai người tiến vào thanh hiên ngồi xuống, Dương Kha Chi nhìn kỹ sắc mặt của Tuyên Minh Châu.

Nước mắt liền rơi xuống.

"Năm đó ta mắng ngươi trọng tình khinh bằng hữu, tất cả đều là vì tức giận mà thôi. Làm sao ta không biết, mấy năm nay Nhạc Phương có thể thuận buồm xuôi gió như vậy là nhờ có ngươi âm thầm quan tâm? Ta làm sao không biết lúc trước ngươi quyết tâm cam nguyện làm một tiểu phụ nhân ở nội trạch là vì vị phò mã ngươi yêu tận xương tủy kia.”

"Tỷ tỷ" Tuyên Minh Châu bất đắc dĩ nói "Chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, gặp mặt sao không cho ta xem Kim Đấu Tử nha?"

Bây giờ đã như vậy, Tuyên Minh Châu cũng không dám nói cho nàng ấy biết bệnh tình của nàng, nếu không nàng cũng không biết phải dỗ nàng ấy thế nào cho tốt.

Dương Kha Chi lắc đầu, cầm tay Tuyên Minh Châu, nhìn thẳng nàng nói: "Ngươi nghe ta nói hết, ngươi cùng ta là dạng giao tình gì chứ. Mấy năm nay, ta muốn ngươi tới, nhưng lại sợ ngươi thật sự tới, thật sự, nếu ngươi không tới cùng lắm là vô tâm, dù sao cũng đang sống hạnh phúc, nhưng hôm nay ngươi tới đây, tim ta như ngừng đập.”

“Ta liền biết vị họ Mai kia đối ngươi không tốt…” Nói xong liền bắt đầu nức nở.

Dạng gì bằng hữu? Nàng ấy chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết Tuyên Minh Châu có đang tốt hay không, một bên mắng Mai Hạc Đình đến máu chó phun đầu, một bên vì Tuyên Minh Châu khóc đến thương tâm phế liệt.

“Tỷ tỷ từ trước chửi giỏi lắm, hôm nay mắng đến cũng hảo.” Tuyên Minh Châu nhẹ giọng nói.

Lúc gả cho Mai Hạc Đình, nàng chỉ mới mười chín tuổi.

Nàng sợ thanh danh phu quân bị tổn hại, không những Nghi Xuân nhạc phường không tới, trong kinh phàm là có tiệc rượu du săn, toàn bộ nàng đều không tham dự.

Trong những năm đó, nàng đã làm tan nát trái tim của những người những người bằng hữu đã từng theo nàng hô mưa gọi gió.

Sống như không phải chính mình.

Cẩn trọng tỉ mỉ, làm một màn công chúa lãng tử quay đầu.

"Không có vấn đề gì, hắn là…người tốt."

Chẳng qua cái tốt này là vì thiên hạ, vì triều đình, chỉ duy nhất không vì nàng mà thôi.

Hiện tại nói về những điều này, đối nàng đều là vân đạm phong khinh. Huống hồ lúc trước không phải Mai Hạc Đình bắt nàng làm. Coi như nàng tự làm tự chịu đi.

Duy nhất đáng giận là mặc dù Mai Hạc Đình không bao giờ yêu cầu nhưng cũng chưa bao giờ phản đối nàng.

Hắn thản nhiên mà hưởng thụ, nhưng lại keo kiệt nói một tiếng “hảo”.

Làm cho nàng cảm thấy chính mình không chỉ rẻ tiền, mà còn ngu ngốc.

Tuyên Minh Châu khẽ nhún vai, giống như một người đi đường một mình ngàn dặm, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng mang đã lâu.

"Ta hôm nay tới đây là vì hiểu ra một chuyện, cũng muốn cùng ngươi xin lỗi, tỷ tỷ đừng khóc."

Nàng ngẩng đầu lên uống một chén rượu do Nghi Xuân phường độc chế riêng, vừa nghe tiếng đàn nguyệt đang chơi dưới lầu, vừa ngửi thử hương vị của rượu, đột nhiên cười mắng chửi:

"Mấy năm nay đúng là sống bằng chó!"

Dương Kha Chi trừng nàng, nàng ấy không muốn can thiệp chi tiết chuyện giữa hai phu thê bọn họ, cho nên cũng không hỏi.

Kéo tay áo lại, rót thêm một ly rượu cho vị tiểu tổ tông này, nhìn kỹ nốt ruồi đỏ tươi và duyên dáng giữa hai lông mày, Dương Kha Chi cuối cùng cũng vui vẻ nở nụ cười.

“Bây giờ thế nào, lãng tử đã quay đầu định quay đầu lại à?”

Hai người đã không gặp nhau trong nhiều năm, tích góp rất nhiều lời để nói. Dương Kha Chi hỏi về tiểu tiểu thư trong phủ công chúa, hôm nay sao không mang tới... Đang nói chuyện phiếm, dưới lầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

“Lưu công tử, không thể, a!”

Tuyên Minh Châu cùng Dương Kha Chi liếc nhau, người sau biến sắc kêu một tiếng “Thanh Lạp”, nhanh chóng đẩy cửa ra.

Tuyên Minh Châu đi ra ngoài với nàng ấy, dựa vào lan can nhìn xuống trung tâm đại sảnh, thấy một người nam nhân khoác một kiện y phục bằng gấm màu xanh lục ngã xuống, bất động.

"Lưu Mạn Tử, ngươi thật là to gan, mới sáng sớm đã làm hỏng của ta!"

Dương Kha Chi nghiến răng chửi rủa, hỏi các cô nương mặt mày tái nhợt "Hắn sao lại thế này, các ngươi ai chọc hắn!"

"Không phải chúng ta, vừa rồi Lưu công tử tiến vào, một hai đòi Xuân Võ tỷ tỷ tự tay đút rượu cho hắn, rồi đột nhiên toàn thân co giật, ngã xuống đất..."

Mọi người bàn tán xôn xao khiến Dương Kha Chi đau đầu, nàng quay đầu dứt khoát nói với Tuyên Minh Châu: “Đừng đi xuống xem, không lại ô uế mắt ngươi. Hôm nay ta không lưu khách, kêu Thanh Lạp trước đưa ngươi hồi phủ, ngươi đã nguyện ý tới, sau này tùy thời đều có thể tới nơi này.”

Thanh Lạp là cô nương lanh lợi đón nàng lúc nãy, lúc này cố ý che bên người Tuyên Minh Châu, sợ công chúa bị mấy thứ dơ bẩn va chạm.

Tuyên Minh Châu không vội rời đi, híp mắt phượng, cao giọng nói:

"Mọi người tránh xa hắn ta ra. hộ viện ở đâu, đi xem người này còn thở hay không. Xuân Vu đâu, trông chừng nàng không được chạy. Lại tìm một tiểu quan không ở hiện trường đi báo quan, người khác không được ra vào nhạc phường, giám sát lẫn nhau!"

Sau đó nàng quay đầu, thấp giọng hỏi Dương Kha Chi: "Tỷ biết người kia sao?"

Dương Kha Chi ngạc nhiên khi thấy Tuyên Minh Châu ra lệnh có trật tự, nhìn nàng như thể không nhận ra, chắp tay sau lưng nói: “Ta nhận ra hắn ta, là công tử của Lại Bộ Lưu thị lang, hắn luôn thích đến nhạc phường của ta tranh giành tình cảm."

Hộ viện kia từ phía dưới nói: “Hắn tắt thở rồi!” Xung quanh đều kinh hãi, lại xì xào bàn tán.

Tuyên Minh Châu khẽ cau mày "Hưng Hóa Chấp Kim Ngô trường là ai?"

Dương Kha Chi không hoảng sợ, nhưng bị câu hỏi làm cho sững sờ, theo bản năng trả lời: "Ta còn tưởng rằng muội sẽ trực tiếp hỏi Cửu Môn Đề Đốc là ai."

Tuyên Minh Châu cũng sửng sốt trong giây lát.

Ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra rằng sau nhiều năm ở bên Mai Hạc Đình mưa dầm thấm đất, nàng hành sự trở nên càng thêm phải cụ thể phân rõ phải trái, cẩn thận chặt chẽ.

Nếu như là trước đây, nàng làm gì phải hỏi tới một cái Chấp Kim Ngô nho nhỏ.

Tuyên Minh Châu giận dữ cười: “Nếu không muội trực tiếp vào cung thỉnh Hoàng thượng nói một câu, xem có thể giúp tỷ khép lại vụ án hay không?”

Thanh Lạp ở bên cạnh sửng sốt: Phía dưới có người chết, vì sao trưởng công chúa và bà chủ còn có tâm trạng để đùa giỡn?

Nàng ấy không biết rằng việc này đối với Tuyên Minh Châu chỉ là một việc cỏn con. Đừng nói công tử nhà thị lang, dù có là công tử nhà thượng thư, chỉ cần nguyên nhân chết cùng Nghi Xuân phường vô can, nàng liền có thể làm việc này xốc không dậy nổi nửa điểm bọt sóng.

Chỉ là nàng đã không ương ngạnh nhiều năm, nhất thời quên mất con đường tắt này.

"Yên tâm, có ta ở đây, công việc ở Nhạc Phường sẽ không chậm trễ."

Vừa dứt lời, ngoài cổng truyền đến một giọng người: "Người Đại Lý tự đến!"

Chợt nghe được “Đại Lý Tự”, Tuyên Minh Châu trong phút chốc quen tai đến không lấy lại tinh thần, cảm thấy chính mình giống như đã quên chuyện gì…

Đợi cho đến khi cụp mắt xuống, nàng bắt gặp ánh mắt của nam nhân mặc lễ phục màu đỏ thẫm đang bước vào Nhạc Phường.

Tuyên Minh Châu lông mày khẽ động.

Nội tâm không chút gợn sóng.

—— nàng từng nghe một lão nhân trong cung miêu tả một loại cảm giác.

Một điều chính mình rất quen thuộc, chợt từ trong miệng người khác nghe thấy, sẽ cảm thấy hết sức xa lạ; một người rõ ràng nhận biết, nhìn lâu bỗng trở nên xa lạ; đến một lúc nào đó, bỗng trở cứ như người qua đường.

Người trong cuộc, đắm chìm trong thế giới tinh thần của chính mình, không thể thoát khỏi rào cản vô hình.

Mãi cho đến khi nhảy ra khỏi đó, mới nhận ra rằng thể xác và tâm trí nhẹ nhỏm đến lạ.

Ngay khi Mai Hạc Đình bước vào, đôi mắt hắn đã bị thu hút bởi bóng người trên lầu hai.

Một nữ nhân làn da như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, trâm cài phượng châu, y phục đỏ tựa chu sa, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, giữa lông mày có một nốt ruồi đỏ tươi, nhẹ nhàng xinh đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.

Khác hẳn lúc trong phủ ăn diện thanh nhã.

Hắn kiềm chế mím khóe môi, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, đem ống tay áo xắn lên, lấy ra một cái khăn tay màu trắng như tuyết, đặt ở trên tay.

Kéo áo choàng lên, cúi xuống, đích thân kiểm tra người bị ngã.

Cả phòng tràn ngập sự yên lặng, nhưng một giọng nói trong trẻo và trầm ấm vang lên: "Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, nằm sấp nhắm mắt lại. Hắn ta không có mạch thở. Lưỡi thè, hàm trên, hai tay co quắp, trên người không có vết thương trí mạng."

Hắn ra lệnh cho nha dịch đi cùng ghi lại từng lời một, việc khám nghiệm tử thi tiếp theo đem về Đại Lý Tự tiếp tục.

Đứng dậy, nam nhân rũ mi mắt xuống, dùng khăn cẩn thận lau từng ngón tay, từ gốc ngón tay đến đầu ngón tay một cách tỉ mỉ.

Hàng mi dài đạm mạc cụp xuống, cứ như khi xử lý công vụ bình thường, dù đối mặt với vụ án gϊếŧ người, toàn thân hắn tràn ngập một chút lạnh lùng không thể xâm phạm.

Thuộc hạ phía sau đều biết thói quen xử lý sự vụ của Mai đại nhân, nếu hắn không nói thì không ai dám phá vỡ sự im lặng trước.

Sau khi Mai Hạc Đình lau xong bỗng buông tay. Chiếc khăn lụa nhăn nhúm giống như cánh hoa tuyết, bay lơ lửng từ giữa không trung, trùm lên đầu người chết.

Hắn thấp giọng phân phó thêm vài câu, sau đó hướng lên tầng hai.

Đứng trước Tuyên Minh Châu.

Thanh âm lạnh lùng không hợp với nơi này "Đây là án mạng, không phải trò đùa."

Tuyên Minh Châu nhìn hắn một cách thờ ơ.

Đôi mắt đen như mực của Mai Hạc Đình lạnh như băng, hắn nhấn mạnh: "Điện hạ muốn gặp thần, liền có thể đến nơi như thế này sao? Vài giờ nữa thần sẽ về, điện hạ chờ không kịp sao?"

Dương Kha Chi lúc này mới hiểu ra, thật không thể tin được, vị phò mã này tướng mạo tuy tốt, chỉ là đầu óc bã đậu sao?

Tuyên Minh Châu cố nén châm chọc, "Ta theo ngươi mà đến? Nếu không lầm, ta rõ ràng là đến trước…”

Nói được nửa chừng, nàng chợt hiểu ra đó là chiếc xe ngựa ngoài kia.

Tốc độ xe ngựa của nàng so với xe ngựa bình thường nhanh hơn, ngày thường nàng sẽ không đến nơi như thế này, cho nên vừa nhìn thấy nàng, hắn tự nhiên cho rằng nàng ở phủ đợi hắn sốt ruột, cho người tới điều tra, rồi tới đây ôm cây đợi thỏ.

Không giải thích được oan uổng, bởi nàng trước đây đã từng làm điều tương tự.

Đó là năm đầu tiên họ thành thân, nàng muốn tổ chức sinh thần cho Mai Hạc Đình, vì vậy nàng đã thay bộ váy thêu tiên bằng lụa vàng mà hắn đã khen là đẹp ngày hôm trước, lặng lẽ đợi bên ngoài Hàn Lâm Viện.

Ban đầu, nàng muốn tạo bất ngờ cho tiểu phu quân của mình.

Kết quả cũng là như ngày hôm nay, bị hắn mắng.

Nhìn lại quá khứ, Tuyên Minh Châu trong lòng dù đã mất đi ám ảnh ban đầu, vẫn cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.

Nàng cũng từng dành cho anh tấm chân tình từ tận đáy lòng.

Nàng cũng giống như thủy tinh pha lê, thuần khiết khao khát và tận hưởng những năm tháng thanh xuân một cách chân thành.

Trên lầu dưới lầu đều yên tĩnh, Tuyên Minh Châu tâm tình tốt thăm hỏi bằng hữu đều bị hắn quét sạch, hạ đôi mi hơi run run.

"Tránh sang một bên."

Mai Hạc Đình không muốn lần sau nàng lại mắc phải sai lầm như vậy, liền nắm lấy cổ tay Tuyên Minh Châu "Điện hạ nghe lời. Người là tấm gương của nữ tử thiên hạ, không được tùy hứng.”

Dương Kha Chi đột nhiên giận giữ hét lên: "Thanh Lạp!"

Mặc kệ hắn ta có phải là người phụ trách vụ án gϊếŧ người này hay không, nàng ấy thật sự không kìm được nóng nảy! Không thể tin được, dù là Tấn Minh Đế hay tiên đế lúc trước đều không nỡ nặng lời với Chiêu Nhạc nào tới phiên hắn dạy dỗ trưởng công chúa.

Dương Kha Chi nghiến răng nghiến lợi "Thanh Lạp, miếng phô mai ướp lạnh một giờ trước lúc này chắc cũng vừa lúc, sao không bưng lên cho điện hạ, dùng một bát để trấn tĩnh lại trước khi rời đi? Trưởng công chúa từ xa tới thăm, ngươi phải tiếp đãi cẩn thận.”

Mai Hạc Đình hơi giật mình.

Thanh Lạp cũng phản ứng nhanh chóng, thuận thế tiếp lời: "Vâng. Công chúa điện hạ nhớ thương phường chủ nên hôm nay đặc biệt đến đây. không ngờ nháo ra loại sự tình hôm nay, dọa điện hạ sợ hãi một phen, thật sự là sơ suất."

Đầu óc Mai Hạc Đình nhất thời trống rỗng.

Một canh giờ trước, thăm bằng hữu.

Nàng không đến vì hắn.