Chương 7.2

Tuyên Minh Châu tiến vào đại sảnh, đứng yên, ung dung hành lễ.

Hoàng đế nhanh chóng đi tới, vội vàng la lên: "Di mẫu, người đến rồi!"

Mắt phượng Tuyên Minh Châu liếc qua, nửa cười nửa không nhìn hoàng đế.

"Tiệc sinh nhật xa hoa quá phải không? Phạt bổng lộc một năm phải không? Bệ hạ đã trở nên có năng lực hơn rồi."

“Ta không dám.” Hoàng đế trên mặt tràn đầy bất bình, trong nháy mắt, hắn đã không còn là hoàng đế uy nghiêm bình tĩnh quyết đoán nữa.

" Là cô mẫu dạy dỗ diễn trò phải làm cho tới, sợ chọc Nội Các lão thần hoài nghi, chất nhi đau lòng muốn chết…… "

Tuyên Minh Châu còn muốn nói đùa vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng đế hai mắt đỏ hoe, tức giận quát: “Vương tử một nước mà khóc như nữ nhân vậy thì ra thể thống gì?”

Hoàng đế khụt khịt, hốc mắt càng đỏ hơn: “Bệnh của cô mẫu... ta từ sáng sớm đã nghe được tin, lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức đưa người về cung. Người yên tâm, trẫm sẽ triệu tập danh y thiên hạ, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cô mẫu!”

Thái hậu mất sớm, khi Tuyên Trường Tứ còn ở Đông Cung, cùng vị cô mẫu hành tung không cố định này là thân cận nhất, nói nàng một tay nuôi lớn cũng không quá.

Hắn làm sao có thể vì một vị Tứ hoàng thúc mâu thuẫn với cô mẫu.

Đúng là Tứ hoàng thúc đã phản loạn, và việc cô mẫu muốn bảo vệ Tứ hoàng thúc cũng không phải giả, nhưng việc hai người có mâu thuẫn là sai sự thật.

Chỉ vì các Nội Các lão thần đều có quyền lực sâu rộng, nên khi tiên đế sắp hấp hối đã nắm lấy tay hắn dặn dò các lão thần có lẽ sẽ không làm phản, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy không phục với tân hoàng đế nhỏ tuổi, muốn điều khiển hắn để cầm quyền nhϊếp chính.

Cô mẫu cũng cho rằng hoàng đế mười bốn tuổi dễ dàng bị khống chế. Thế là nàng nghĩ ra kế sách này, nàng giả làm người xấu, giả vờ không thân cận với hắn.

Thứ nhất, nếu một đại thần bất mãn với tân hoàng bí mật liên minh với trưởng công chúa nàng thì nàng có thể phát hiện ra kẻ bất trung; thứ hai, bọn họ một trong tối một ngoài sáng, cùng nhau phối hợp, cũng có thể đem triều thần quan sát đến càng rõ hơn, gặp chuyện tùy cơ ứng biến.

Chỉ là ủy khuất cho cô mẫu.

"Công chúa, bệ hạ chỉ là quá hiếu thuận, người đừng giận."

Hoằng nhi nhẹ giọng xin giúp: " Nô tỳ nghe Nghênh Tiêu tỷ tỷ nói, bệ hạ vừa được biết việc này, cuộc sống hàng ngày khó an, giả truyền tin Thục Thái Hoàng Thái Phi sinh bệnh, ở cửa cung dán cáo triệu danh y thiên hạ tìm cách chữa cho người.”

Tuyên Minh Châu hôm nay đúng là vì thế mà đến, những y sĩ kia đều được triệu vào cung, đương nhiên không phải chữa bệnh cho Thục phi mà là chữa trị cho nàng.

Tuyên Minh Châu trong lòng ấm áp trước tình cảm chân thành của hoàng đế, không khách khí hướng Chung Dục Cung đi, rời đi cũng không quên vẻ mặt tức giận.

Hoàng đế đồng thời đập vỡ mấy chén trà trong cung, khoảng một khắc sau, hắn cũng giả vờ đến Chung Dục Cung để thăm Thái phi.

Không nhiều người biết mối quan hệ thực sự giữa hai người, ngoại trừ thân tín của hoàng đế và trưởng công chúa ra, chỉ có Thục thái phi biết.

Sau đó, một người khác tên Mai Hạc Đình cũng biết.

Mai phò mã giống như đến nay còn không biết trưởng công chúa bị bệnh, đổi lại là hắn, cũng sẽ thất vọng buồn lòng.

Hoàng đế đi vào Chung Dục Cung, có mấy chục dân y đang đợi ở ngoài điện, khi thấy Bệ hạ đến thì quỳ xuống hành lễ.

Hoàng đế hiền hòa bảo miễn lễ, hứa rằng ai chữa khỏi bệnh cho thái phi sẽ được thưởng một nghìn đồng tiền vàng.

Trong lớp mành lụa thả xuống, chỉ có một đoạn cổ tay trắng như ngọc lộ ra.

Trước mành có một cái ghế bành, một vị đeo khăn quàng vuông, khuôn mặt trắng bệch đang tập trung bắt mạch cho quý nhân.

Hoàng đế bước nhẹ, ngăn trung y đứng dậy, ra hiệu tiếp tục khám bệnh.

Nhẫn nhịn một hồi, hắn cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bệnh “huyết khô” này của cô m… của Thái phi có thể chữa khỏi được không?"

Cái gì? Bệnh huyết khô!?

Vị danh y đang kiểm tra mạch thầm kinh ngạc.

Tình trạng mạch của quý nhân rõ ràng là do thiếu máu huyết hư gan, uống hai liều thuốc có thể chữa khỏi – đâu ra bệnh huyết khô chứ?

Cho nên... chẳng lẽ hắn y thuật không tốt, không chẩn đoán được sao?

Vì đảm bảo chu toàn, hắn cả gan dò hỏi phương thuốc quý nhân nương nương đang dùng, quả nhiên là phương thuốc giảm bớt huyết khô chứng.

Nếu đơn thuốc này được người không có bệnh uống, theo thời gian sẽ gây ra nôn ra máu và trở thành bệnh lao, lúc đó thần tiên cũng khó cứu.

Dư lang trung không khỏi toát mồ hôi lạnh, may mắn vừa rồi hắn không nói bậy, nếu không chính là tội mất đầu.

Hắn đứng dậy, thật sâu cúi đầu hướng hoàng thượng, xấu hổ lắc đầu nói: "Thần dân bất tài, xin bệ hạ tha thứ."

Tim hoàng đế đập thình thịch, không cam lòng , liền mời vị bác sĩ tiếp theo vào.

Những lang y này lần lượt đều nói không thể chữa khỏi.

Sắc mặt của hoàng đế càng ngày càng đen.

Khi vị lang y cuối cùng cũng cáo lỗi rời đi, hoàng đế cuối cùng cũng không nhịn được mà đá văng chiếc ghế.

"Bọn họ đều là lang băm! Ta cũng không tin trên đời không có người có thể chữa khỏi!"

"Hoàng đế."

Tuyên Minh Châu vén tấm rèm xanh ra, dịu dàng nhìn hắn: “Ta đã sớm đoán ra từ lâu rồi.”

Năm đó phụ hoàng vị bệnh tình của mẫu hậu đã tốn rất nhiều công sức, tìm kiếm vô vàng thuốc hiếm nhưng mẫu hậu vẫn bỏ rơi nàng.

Sở dĩ nàng đồng ý huy động người, thứ nhất là vì lòng hiếu thảo của hoàng đế, thứ hai, đó cũng là hy vọng cuối cùng của nàng.

Ai lại muốn chết nếu họ có thể sống?

Nàng không đành lòng bỏ lại Bảo Nha.

Cuối cùng, bây giờ, vẫn là hy vọng hão huyền.

“Nhớ rõ Thục nương nương bên kia, nói chính là ta tìm thầy trị bệnh vì điều trị thân thể không thể sinh con, cảm thấy thẹn thùng, mới mượn nàng tên tuổi. Vạn nhất đừng để lộ tiếng gió, làm nàng kinh hãi.”

Hoàng đế không thể bình tĩnh như nàng, cô mẫu của hắn từ nhỏ đã chăm sóc hắn, hắn coi nàng như một nửa mẫu thân.

Hnắ nhìn Hoằng Nhi bưng một bát thuốc lên, cầm trên tay múc từng thìa cho cô mẫu, cổ họng nghẹn lại.

“Người không định nói cho phò mã sao?”

Tuyên Minh Châu cầm lấy chiếc khăn tay, nhẹ nhàng ấn lên khóe môi, “Hắn sắp không còn là phò mã nữa.”

Lời nói như sấm bên tai, hoàng đế sửng sốt hồi lâu: "Chẳng lẽ cô mẫu muốn... hòa ly?"

“A.” Tuyên Minh Châu cười khẽ, “Sao có thể.”

Hoàng đế ngẫm lại cũng đúng, hoàng cô mẫu đối Mai phò mã tình thâm, còn có biểu muội Bảo Nha, như thế nàocó thể hòa li? Chỉ là phò mã đối cô mẫu cũng quá vô tâm, hắn nhất định phải tìm một cơ hội chỉnh hắn một phen.

Mới thở phào nhẹ nhõm được nửa chừng thì nghe Tuyên Minh Châu tiếp tục nửa câu sau:

"Ta đường đường là trưởng công chúa. Chỉ có hưu phu, không có hòa li."